Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 120 : Cao thủ dễ đến, chiến tướng khó cầu

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Võ công Lợi Tiểu Cát thi triển là “Tử Bình Phi Liêm”, tấm vải bảy màu của hắn giống như mãng xà đằng vân, thần long trở mình, đánh vào lưng Bạch Sầu Phi.



“Thiết Bản Thần Sách” của Chu Như Thị cũng nhanh chóng công kích vào mười ba yếu huyệt sau lưng đối phương.



Bạch Sầu Phi hét lên một tiếng, ngay khi Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát phát động công kích, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch như bị trúng đòn, cả người như một chiếc lá rơi bay trên trời không nơi nương tựa, tay trái kẹp dưới nách phải, năm ngón tay phải không ngừng run rẩy, thân hình lại vọt lên.



Lợi Tiểu Cát có ngoại hiệu là “Nhất Liêm U Mộng”. Cho dù là người có công lực cao thâm, nếu trúng phải nhất liêm của hắn, e rằng cũng phải nằm trên giường dưỡng bệnh bảy tám năm, huống hồ lúc này thất liêm của hắn đều xuất hiện.



Nhưng thất liêm này đánh vào trên người Bạch Sầu Phi, lại giống như đánh trúng gỗ mục, không hề có lực.



Chẳng những như thế, ngay cả “Thiết Bản Thần Sách” của “Nhất Sách Nhi Đắc” Chu Như Thị, cũng chỉ có thể phá tan áo bào trên lưng Bạch Sầu Phi, lại không thể tổn thương đến hắn.



Bạch Sầu Phi đang ở giữa không trung, giống như tuyết bay, năm ngón tay trái chợt rút ra khỏi nách giống như rút kiếm, nhanh chóng búng ra.



Nhất thời, giữa trời cao vang đầy những tiếng rít.



Võ công của Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị chắc chắn đã tiếp cận hàng ngũ cao thủ hạng nhất, huống hồ hai người còn ra tay trước, có thể nói là hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.



Nhưng kết quả lại không có vẻ như vậy.



Thân thể Bạch Sầu Phi giống như gỗ mục, thân hình lay động như tờ giấy, phát ra chỉ phong sáng trắng giống như Quan Âm giơ cành vẩy nước. Điểm khác biệt là chỉ phong dày đặc như mưa này là dùng để giết người, chứ không phải dùng để cứu người.



Ngay lúc này, Tô Mộng Chẩm đang ngồi trong kiệu, ánh mắt bỗng tỏa ra một màu xanh lạnh lẽo khó miêu tả, kỳ dị đến mức kinh khủng.



Y đột nhiên quát lên:



- Túc tam lý! Thượng cự hư!



Bạch Sầu Phi ở giữa không trung giống như bị điện giật, có thể nhìn thấy hắn đột nhiên run lên, thân hình khựng lại, lộn người một cái giữa không trung, chỉ phong nơi ngón út và ngón giữa tay trái đột nhiên tắt đi, nhưng chỉ kình trên ba ngón khác vẫn không giảm.



Tô Mộng Chẩm lại vội vàng quát lên:



- Cưu vĩ! Liêm tuyền!



Thân thể Bạch Sầu Phi giữa không trung bỗng bắn ra, giống như một con cá tươi đột nhiên rơi vào trong chảo nóng, giãy dụa một chút. Dường như bốn chữ kia là hai mũi tên thép, đồng loạt cắt vào ngón tay của hắn, chỉ phong nơi ngón áp út và ngón trỏ cũng đột nhiên biến mất.




- Bọn họ đều là đại tướng tâm phúc của tướng gia, mà ta là con nuôi của ngài.



Lôi Thuần cười nhạt nói:



- Tướng gia ông ta có rất nhiều con nuôi. Ngoài ra, dã tâm của ngươi quá lớn, chưa chắc ngài đã yên tâm để ngươi ở Kim Phong Tế Vũ lâu chiêu binh mãi mã, không ngừng lớn mạnh…



Bạch Sầu Phi giận dữ cười nói:



- Ngươi đừng ly gián ta và cha nuôi…



Đôi mi thanh thú của Lôi Thuần nhướng lên:



- Ly gián?



Nàng bỗng từ trong người lấy ra một tấm thiếp và một vật:



- Đây là chỉ thị viết tay và thủ lệnh của tướng gia, tối nay ta lãnh đạo mọi người, lật đổ Bạch Sầu Phi lộng quyền tại Kim Phong Tế Vũ lâu. Ta hành sự theo lệnh của tướng gia, phàm là bằng hữu đồng đạo dưới trướng tướng gia, hãy giúp ta làm việc.



Bạch Sầu Phi vừa nghe, lập tức biến sắc.



Lúc này hắn mới hiểu rõ. Thảo nào hắn chẳng hay biết gì, hơn nữa đâu đâu cũng bị Lôi Thuần áp chế, hóa ra là chuyện mình âm thầm lớn mạnh đã bị Thái Kinh tra xét. Chuyện tối nay vốn là do cha nuôi một tay sắp đặt, bởi vì y đã không còn tin tưởng mình.



Lại nghe Lôi Thuần uyển chuyển nói:



- Thế nào? Ngươi có muốn hỏi thử Thất Tuyệt Thần Kiếm, Nhậm Thị Song Hình, Bát Đại Đao Vương, Thiên Hạ Đệ Thất, xem thái độ của bọn họ thế nào không?



Sau đó nàng lại dịu dàng cười nói:



- Cao thủ dễ đến, một tướng khó cầu. Hiện giờ bên cạnh ngươi chẳng còn một chiến tướng nào, chỉ dựa vào ngươi, còn hung hăng được bao lâu?



Sau đó nàng nói:



- Nhận thua đi, Bạch Sầu Phi! Ta đã chờ đến hôm nay, muốn kẻ làm chuyện xấu xa trong con hẻm đó phải thua bởi tay ta. Ta là một người có thù tất báo.