Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 122 : Nuôi binh ngàn ngày, muốn dùng không người
Ngày đăng: 14:08 18/04/20
Nhưng sự hối hận này chỉ thoáng qua trong lòng Bạch Sầu Phi, thậm chí còn chưa kịp hiện lên trên mặt, ý nghĩ của hắn đã biến thành “giết ra”.
Kẻ địch tuy đông, nhưng Tô Mộng Chẩm là con hổ bệnh rụng răng tróc móng, Lôi Thuần không thấy biết võ công, tên gãy cổ Địch Phi Kinh võ công cũng không cao đến đâu. Chỉ cần Thiên Hạ Đệ Thất có thể ngăn cản Vương Tiểu Thạch, Lôi Mị có thể khống chế Lôi Động Thiên, Thần Du Gia Gia có thể quấn lấy Kinh Đào Thư Sinh, còn hắn đột ngột phát động công kích, lập tức giết chết Tô Mộng Chẩm, chấn nhiếp lòng người, lại ra tay bắt giữ Lôi Thuần, uy hiếp toàn trường, vẫn có thể vãn hồi cục diện, xoay chuyển càn khôn.
Khi đó, hắn lại từng bước trả thù, bao gồm cả việc đả kích Thái Kinh.
Trong lòng hắn đã định kế hoạch, sát tính lại nổi lên.
Lôi Thuần lại đột nhiên lên tiếng:
- Thần Du Gia Gia, Diệp tiền bối!
Bởi vì con người của nàng điềm đạm, nói chuyện nhã nhặn, cho nên dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm.
Diệp Vân Diệt vốn cũng có hảo cảm với cô gái này, huống hồ nàng còn gọi hắn một cách kính trọng. Cho nên hắn “ừ” một tiếng, xem như là đáp lời.
Lôi Thuần nhã nhặn bình tĩnh nói:
- Ta biết, trong sáu đại cao thủ đương thời “đa chỉ hoành đao thất phát, tiếu khán đào sinh vân diệt”, Vân Diệt Thần Gia là người chính trực nhất. Nếu như “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt cũng chịu lôi kéo phe phái, hợp đàn kết xã, kéo bè kéo cánh, loại bỏ đối lập, với thế lực và thực lực của Diệp Thần Du, cộng thêm sức hiệu triệu của ngài, có lẽ còn mạnh hơn năm đại cao thủ tề danh khác… phải vậy không?
Diệp Thần Du lại “ừ” một tiếng.
Lời nói của con bé này nghe rất xuôi tai.
Lôi Thuần hé miệng cười, dường như cảm thấy hơi lạnh, liền rụt cổ vào trong áo. Kiếm tỳ phía sau lập tức khoác thêm áo lông cho nàng.
- Thần Du Gia Gia và cung phụng Kinh Đào Thư Sinh của chúng ta, trước giờ vốn có chút hiềm khích, điểm này chúng ta biết rõ. Chỉ có điều, hành động lần này của chúng ta, không chỉ là Kim Phong Tế Vũ lâu giao chiến với Lục Phân Bán đường, mà còn là quyết chiến giữa hai phe phái mới cũ trong Kim Phong Tế Vũ lâu. Nếu như ngài vì Kinh Đào Tiên Sinh mà nhúng tay vào, như vậy chẳng khác nào khai chiến với Lục Phân Bán đường, Tượng Tị tháp và những người ủng hộ Tô công tử trong Kim Phong Tế Vũ lâu… Ta biết Thần Du Gia Gia luôn xem việc giúp người là niềm vui, thích lo việc bất bình, nhưng vì một kẻ chuyên bản rẻ người khác như Bạch Sầu Phi, Diệp gia lại đắc tội nhiều hảo hữu trên giang hồ như vậy, có đáng không?
Sau đó nàng lại nghiêng đầu, giống như một con mèo nhỏ tinh ranh, bổ sung một câu:
- Huống hồ, hành động của chúng ta tối nay đã được tướng gia ngầm đồng ý… Nếu Thần Du Gia Gia vì Ngô tiên sinh của chúng ta mà đắc tội với tướng gia, như vậy đáng sao?
Nàng quay sang Kinh Đào Thư Sinh chớp mắt. “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh chỉ dùng khăn ướt lau mặt, cũng không trả lời, giống như đã giao tất cả chủ quyền cho Lôi Thuần, mặc nàng xử lý.
Chợt nghe Lôi Thuần lại nói:
- Giả sử Thần Du Gia Gia ngài không muốn đối địch với tướng gia, sao không nghe tiểu nữ nói một lời?
- Xem ra, hắn đã tin lầm người rồi.
Địch Phi Kinh nói:
- Chuyện này càng không thể trách Lương Hà. Nếu là ngươi, có một chủ nhân hở ra là giết người diệt khẩu, nghịch thượng phản bội, hôm nay lại nói cho ngươi rất nhiều bí mật, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ xem sau này sẽ có kết quả gì?
Thiên Hạ Đệ Thất nói:
- Nếu không đủ kiên cường thì đã sớm tự sát rồi.
- Nhưng Lương Hà là một người rất kiên cường.
- Cho nên hắn đành phải đi trước, phản bội chủ nhân của hắn.
- Hắn cũng là bất đắc dĩ.
- Cho nên hắn nương nhờ ngươi, hơn nữa còn đem tất cả bí mật của Bạch Sầu Phi nói cho ngươi biết.
Thiên Hạ Đệ Thất nhìn Địch Phi Kinh thật sâu:
- Mà tại lúc này, nơi này, ngươi lại công khai vạch trần, dụng ý thứ nhất là muốn khiến cho bí mật này không còn là bí mật?
Thần thái Địch Phi Kinh vẫn tự nhiên:
- Võ công của ngươi có cao, thực lực có mạnh, tối nay cũng không giết hết được nhiều người như vậy. Mai bang chủ là người chính nghĩa, không ít đệ tử giang hồ chịu ân huệ của y. Hôm nay mọi người đều biết các ngươi đã làm chuyện như vậy, một ngày nào đó sẽ có nhân sĩ chính nghĩa đến báo thù cho Mai bang chủ.
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nói:
- Đây là mục đích thứ nhất của ngươi. Dụng ý thứ hai là muốn ly gián ta và Bạch lão nhị… Nếu hắn đã gián tiếp nói ra bí mật của ta, ta cũng không có lý do gì giúp hắn chống địch.
Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói:
- Đến nước này, nuôi binh ngàn ngày, muốn dùng không người, ta còn muốn người nào giúp ta chống địch nữa.
Dứt lời, hắn lớn tiếng cười thảm, giọng nói thê lương, tiếng cười buồn bã, giống như ngàn năm đêm hát trước mộ oan, khiến người ta sởn tóc gáy.