Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 123 : Gặp khó đứng lên, gặp mạnh càng mạnh
Ngày đăng: 14:08 18/04/20
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nói:
- Ngươi sai rồi.
- Chuyện thế gian nào phân đúng sai?
Bạch Sầu Phi kiêu ngạo hỏi lại:
- Ta thành công lật đổ Tô Mộng Chẩm, lúc đắc thế cầm quyền, bao nhiêu người nói Tô lão đại bảo thủ cố chấp, cho nên mới gặp báo ứng này, còn khen ta quyết đoán kịp thời, có bản lĩnh tạo nên danh tiếng. Hôm nay các ngươi tới bao vây, khi ta chưa thể giết địch bình loạn, dĩ nhiên mọi người đều nói ta sai. Thực ra thế gian sai hay đúng nào có ai biết? Các ngươi nói ta sai, ta lại không chịu phục. Chẳng lẽ ta phải bó tay chờ chết, chờ Tô Mộng Chẩm đến trừng trị ta, như vậy mới gọi là trung thành? Cả đời ta đã nếm đủ thất bại, nhưng chưa bao giờ buông xuôi. Ta chỉ biết, gặp khó khăn thì phải đứng lên, gặp cường địch thì phải mạnh hơn. Ta có thù sâu hận lớn với Tô Mộng Chẩm, cũng có huyết hải thâm thù với các ngươi, những kẻ góp phần đẩy ta vào tình cảnh hôm nay, không thể tháo gỡ được.
- Ta không phải nói chuyện này.
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh như băng nói:
- Ta giúp ngươi, không phải là vì cùng chung bí mật với ngươi. Nếu như muốn giữ bí mật, không bằng giết ngươi diệt khẩu. Ta vốn được tướng gia phái đến giúp ngươi một tay.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không ngờ, vào lúc này, cảnh này còn có người chịu đứng về phía hắn, hơn nữa người đó lại là Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất âm trầm nói:
- Tướng gia cảm thấy ngươi dã tâm quá lớn, ham muốn quyền lực cũng quá nặng. Hơn nữa, cục diện của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, giao cho một cô gái nắm giữ thì dễ quản lý hơn, cũng dễ thống nhất hơn. Nhưng ngài lại không muốn ngươi chết.
Trong lòng Bạch Sầu Phi đang thất vọng, cho nên gần như không dám tin vào tai mình:
- Ngươi là nói, cha nuôi ngài…
Lúc này giọng nói của Thiên Hạ Đệ Thất mới ôn hòa hơn một chút:
- Ngươi chết thì có lợi gì với ngài? Ngài bồi dưỡng ngươi cũng hao tốn không ít tâm lực, cho dù là một con chó, cũng đâu có chuyện vô cớ một gậy đánh chết nó? Ngài chỉ cần ngươi biết tiến lui một chút, tự lượng sức một chút, đừng có ý khác.
Khóe mắt Bạch Sầu Phi không kìm được hơi ươn ướt.
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra “ẩn ý” trong lời nói của Thiên Hạ Đệ Thất:
- Ngươi nói là… ngay cả Kim Phong Tế Vũ lâu cũng hoàn toàn do Lôi Thuần quản lý? Tô Mộng Chẩm, hắn chịu sao?
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ cười nhạt:
- Ngươi chưa từng nghe đến bốn chữ “dẫn sói vào nhà” sao?
Bạch Sầu Phi cười ha hả, dáng vẻ rất ngông cuồng đắc ý.
- Ngươi?
Bạch Sầu Phi nhìn sang Lôi Mị, có phần bất ngờ.
Lúc này Lôi Mị đã mặc lại trang phục nữ nhi, thật đẹp, thật thuần khiết, thật quyến rũ.
- Ta cùng ngươi đánh ra bên ngoài.
Nàng nói, khẩu khí rất kiên quyết.
- Tại sao?
Bạch Sầu Phi vẫn giữ sự nghi ngờ quen thuộc, hỏi lại nàng:
- Đi cùng với ta là con đường nguy hiểm nhất, ngươi còn có rất nhiều con đường bằng phẳng khác.
- Bởi vì ta trước tiên đã phản bội Lục Phân Bán đường, ám sát Lôi Tổn, Lục Phân Bán đường đã không thể dung tha cho ta.
Nàng nói, mang theo nụ cười vẫn rạng rỡ trong gió tuyết:
- Mà ta lại phản bội Tô công tử, cùng với ngươi tạo phản… Nếu như y lấy lại quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi nghĩ y sẽ bỏ qua cho ta sao?
- Xem ra ngoại trừ ngươi, trong võ lâm kinh thành này đã không còn ai có thể dung thứ được ta.
Nàng quyến rũ nói với Bạch Sầu Phi.
Trong phút chốc, Bạch Sầu Phi lại giữ vững niềm tin, giữ nguyên đấu chí.
Cho dù bốn bề đều là kẻ địch, nhưng hắn vẫn còn chiến hữu, ít nhất hắn còn có Lôi Mị và Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn chắp tay nhìn trời.
Vương Tiểu Thạch còn định khuyên nhủ:
- Nhị ca, ngươi dừng tay đi! Ngươi hãy nhận sai với đại ca, biết đâu có một ngày, ba người chúng ta lại có thể hợp sức, dựng nên sự nghiệp…
Lời còn chưa dứt, Bạch Sầu Phi đã hít một hơi thật sâu, quát to một tiếng:
- Chí của ta là thành tựu vạn thế, nổi danh thiên hạ, thà sống kêu vang, không chết im lặng!
Lời còn chưa dứt, hắn đã phát ra công kích.