Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 52 : Cơ phùng (cơ duyên gặp mặt)

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


Tại con đường phía dưới lầu Tam Hợp, có người đang chờ Bạch Sầu Phi.



Người này đương nhiên không phải là do Bạch Sầu Phi hẹn gặp.



Người này trắng trẻo mập mạp, nhàn nhã ung dung, ôn hoà thân thiết, tươi cười nghênh đón, thoạt nhìn không hề có vẻ khôn khéo giỏi giang, ngược lại có phần ngờ ngệch.



Hắn đương nhiên không tới một mình.



Hắn dẫn theo hai người, đều rất trẻ tuổi, tuấn tú, xinh đẹp, ánh mắt long lanh như nước. Nam nhân rất ít người có hình dáng đẹp như vậy.



Với thân phận và địa vị của hắn tại Hình bộ, hôm nay chỉ dẫn theo hai người có thể nói là rất ít.



Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên. Bảy năm rưỡi trước, Tô Mộng Chẩm dẫn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lên lầu Tam Hợp đàm phán với Địch Phi Kinh (còn có Lôi Tổn trong bóng tối), hắn cũng tới nơi này thám thính tin tức như vậy.



Chuyện nhỏ thì hắn giao cho thủ hạ làm, còn chuyện lớn thì hắn phải là người đầu tiên nhận được tin.



Chỉ có điều, lúc ấy hai người đi theo phía sau hắn là Nhậm Lao và Nhậm Oán. Hiện nay, hai người họ Nhâm này đã rất ít lao (khổ), có nhiều oán, bọn họ đã trèo lên đến mức có thể nhòm ngó vị trí của hắn.



Cho nên gần đây, người đi theo phía sau hắn không phải là Nhậm Lao và Nhậm Oán, mà là hai người này, Tảo Tảo và Vãn Vãn.



Hắn đương nhiên chính là “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh.



Chu Nguyệt Minh vừa thấy Bạch Sầu Phi, lập tức cao hứng chào hỏi:



- Bạch lâu chủ, gần đây phát tài chứ?



Bạch Sầu Phi cười một tiếng:



- Ta vốn chẳng có tài vận gì, tiền đến nhanh nhưng cũng xài nhanh lắm, không thể giữ được. Không giống như Chu tổng ngài, từ cổ chí kim chắc là hình tổng có tiền nhất trong nha môn. Nghe nói nhà cửa ở ngoại thành có bốn phần là của ngài, trong kinh chắc cũng có bảy tám con đường đứng tên ngài và người thân của ngài.



Chu Nguyệt Minh vừa nghe liền giật mình, cười đến híp mắt nói:



- Bạch lâu chủ nghe lời đồn nhảm ở đâu thế, nói như vậy đúng là hại chết ta lăn lộn kiếm cơm rồi, thậm chí có lúc ăn khuya còn phải nợ tiền rượu. May là còn chưa tệ đến mức phải vác cái mặt dày này đến chìa tay với Bạch lâu tổng ngài.



Bạch Sầu Phi nghe được những lời này, chỉ trầm mặt trầm giọng hỏi:



- Chu tổng, chúng ta gặp mặt lần này không phải là tình cờ chứ?




Hai người từ dưới lầu Tam Hợp, mỗi người đi một hướng.



Khi vừa đi xa, Bạch Sầu Phi liền hừ lạnh một tiếng.



Tường Ca Nhi nói ngay:



- Lão hồ ly Chu Nguyệt Minh này đã khó giữ được chén cơm, còn dư hơi đến quản chuyện của người khác, đúng là không biết tự lượng sức.



Bạch Sầu Phi hừ một tiếng nói:



- Không phải hắn muốn quản. Đương nhiên là một nhân vật có vai vế tìm được chút chứng cứ, tố cáo đến quan phủ, cho nên hắn không thể không ra vẻ một chút. Muốn bắt ta à? Hắn còn chưa có bản lĩnh này. Nghĩa phụ không gật đầu, trong nha môn ngoại trừ họ Gia Cát và họ Công Tôn, không ai có thể trêu chọc được ta.



Âu Dương Ý Ý nói:



- Nhưng lần này Chu Nguyệt Minh cố ý để lộ tin tức, một là muốn lấy lòng ngài, hai là muốn ra oai phủ đầu.



- Hắn à? Hắn đã như trời chiều ngả về phía tây, không có uy phong gì đáng kể.



Bạch Sầu Phi suy nghĩ nói:



- Ngược lại hai tiểu tử đi theo phía sau hắn, không phải nữ mà là nam thứ thiệt.



Âu Dương Ý Ý ngạc nhiên nói:



- Lâu chủ làm sao nhìn ra được? Bọn họ thoạt nhìn giống hệt như nữ cải nam trang vậy.



Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:



- Chuyện này còn không gạt được ta.



Tường Ca Nhi lấy làm lạ hỏi:



- Như vậy, lúc mưa gió nguy ngập này, hắn dẫn hai kẻ tướng mạo tuấn tú theo bên cạnh để làm gì?



Bạch Sầu Phi lạnh lùng không đáp, trong mắt lại thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.