Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 51 : Cơ động

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


- Khi chuyện kết minh của chúng ta còn chưa công bố ra ngoài, sẽ không ai biết là ngươi đang giúp ta, ta đang giúp ngươi, đúng không?



- Đúng.



- Kẻ địch lớn nhất của chúng ta hiện giờ là ai?



- Ngươi.



- Ngoại trừ ta ra. Chúng ta đã kết minh, cho nên là bạn chứ không phải địch.



- Không phải Mê Thiên Thất Thánh. Quan Thất mất tích, lần trước thế lực của bọn chúng cũng đã bị chúng ta hợp sức đánh tan, rắn không đầu thì không thể làm gì được.



- Đương nhiên.



- Không phải tập đoàn Hữu Kiều. Thế lực của bọn chúng chủ yếu tập trung ở triều đình, còn trên giang hồ thì không đủ thực lực để so sánh. Phe phái triều đình không phải là thứ người giang hồ có thể tranh giành, mà lực lượng giang hồ cũng không phải là thứ người trong triều đình có thể nắm giữ. Bạch lâu chủ tung hoành cả trong triều và ngoài triều, có lẽ là ngoại lệ duy nhất.



- Nói rất hay, không dám nhận.



- Cũng không phải là hai đảng Phát và Mộng. Đó chỉ là một đám lục lâm tụ tập lại, nhiều người nhưng hỗn tạp, không phải nhân tài làm chuyện lớn.



- Đúng.



- Trừ khi là…



- Vương Tiểu Thạch.



- Vương Tiểu Thạch không có vây cánh, Tượng Tị tháp của hắn chỉ vừa mới thành lập…



- Nếu như hắn làm năm chuyện sau đây thì sao. Thứ nhất, hắn được đám người Tượng Tị tháp ủng hộ. Mà người trong Tượng Tị tháp thân phận rất phức tạp, trong đó bao gồm thành viên của Đào Hoa xã, Thất Đại Khấu, Mê Thiên Thất Thánh, Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, hai đảng Phát và Mộng, hào khách phố phường, còn có những thế lực không thuộc kinh sư như Thiên Cơ… Như vậy đã tạo thành một lực lượng to lớn và bao trùm, đúng không?



- Đúng.



- Thứ hai, theo ta được biết, người của tập đoàn Hữu Kiều đang muốn lôi kéo hắn. Chỉ cần liên minh này thành lập, như vậy Mễ Thương Khung, Phương Ứng Khán cộng thêm Vương Tiểu Thạch, trong triều và ngoài triều cũng khó có thế lực nào sánh được với tam giác sắt này, đúng không?




- Nếu như ngươi có thành ý, vậy hãy để ta suy nghĩ một chút.



Tường Ca Nhi cả giận nói:



- Đây là ý gì? Chuyện như vậy mà còn phải suy nghĩ nữa sao?



- Nếu như bây giờ ta đồng ý với ngươi.



Địch Phi Kinh cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:



- Nhưng lại hoàn toàn không có thành ý, vậy thì xem là kết minh gì?



- Suy nghĩ là phải. Có điều đây là cơ mật, ngươi là người thông minh, chắc là đã hiểu được.



Bạch Sầu Phi cười lớn bước ra cửa, quay đầu để lại một câu:



- Ta cũng biết là ngươi sẽ đáp ứng ta. Bởi vì, nếu bây giờ ta kêu gọi lực lượng trong lâu toàn diện tấn công Lục Phân Bán đường, về phía ta có thể mượn chuyện này để đoàn kết lòng người, còn bên phía ngươi lại chắc chắn thất bại. Ta đi trước. Trong vòng ba ngày ngươi hãy cho ta câu trả lời. Ta còn có một cuộc hẹn quan trọng khác.



Hắn thật sự có một cuộc hẹn khác, cũng rất quan trọng.



Hắn thích làm thật nhiều chuyện một lần, hơn nữa đều là chuyện lớn, như vậy mới khiến cho hắn cảm thấy mình hết sức quan trọng.



Hắn thích loại cảm giác này.



Nhưng khi vừa ra khỏi lầu Tam Hợp, trước khi nhìn thấy một người đang tươi cười chờ đợi, hắn đã thấp giọng nói phán đoán của mình với người bên cạnh:



- Địch Phi Kinh không phải là kẻ tầm thường, không thể xem nhẹ. Vừa rồi ta phát chỉ, đá vụn và tinh thạch bắn lên mặt hắn, nhưng gương mặt đó vẫn trắng trẻo không thấy một điểm đỏ nào.



Sau đó hắn hơi lo lắng nói:



- Ngươi đừng thấy lưng hắn bị còng, giống như cả đời không ngóc đầu lên được. Loại người này không kêu thì thôi, một khi kêu sẽ kinh người; không bay thì thôi, một khi bay sẽ lên đến tận trời.