Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 57 : Cơ vĩ (đuôi cơ mưu)
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
Con đường Bán Dạ này quả thật chỉ có nửa con đường.
Người đuổi theo cũng giống như chỉ còn lại nửa cái mạng, cuối cùng đã dồn người áo vàng kia và hai người do hắn cứu ra vào góc chết của đường.
Góc chết của đường chính là không có đường.
Chỉ có một ngôi nhà lớn, hai cánh cửa bằng đồng khép chặt, ngoài cửa có hai pho tượng sư tử bằng đá, trừng mắt há mồm, nhe răng ưỡn ngực, nhưng nhìn lại có vẻ khả ái nhiều hơn là hung dữ.
Trước cửa còn có một câu đối.
Đường dài từ đây hết
Lời tựa nay bắt đầu
Trước cửa lớn còn treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, bên trái viết chữ “Xá”, bên phải viết chữ “Dư”.
Người áo vàng đến nơi này bỗng ngừng lại.
Những người đuổi theo thấy vậy cũng ngừng lại, từ từ vây quanh, nhưng lại không dám tiến đến quá gần.
Dù sao chim đã vào lồng, không thể bay ra ngoài được.
Không ngờ người áo vàng lại chỉnh đốn áo quần, đi đến gõ cửa.
“Cộc! Cộc cộc! Cộc cộc cộc!”.
Người trong nhà cũng ra mở cửa.
Người áo vàng và hai người được hắn mang theo lập tức lướt vào.
Người của Kim Phong Tế Vũ lâu đều hai mặt nhìn nhau.
Vốn là Lương Hà dẫn người bố trí, bốn mặt bao vây, đuổi chó vào ngõ cụt, khiến cho đối phương không còn đường thoát. Nhưng bây giờ xem ra, là do người áo vàng tự nguyện chạy tới đây, vừa lúc “giúp đỡ” Kim Phong Tế Vũ lâu bày trận hoàn thành, còn hắn đã sớm có người trong nhà tiếp ứng.
Bạch Sầu Phi hung ác nhìn chằm chằm vào Lương Hà, hỏi:
- Đây là nhà của ai?
Lương Hà đáp:
- Không biết.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Hình dáng của hắn như thế nào?
Lương Hà nói:
- Người của chúng ta đuổi theo ngăn chặn, không một ai có thể đuổi qua trước mặt hắn.
Bạch Sầu Phi nhướng mày:
Vô Tình nói:
- Cũng không hẳn vậy. Ngươi đừng xem thường đây là hoàng thành, giữa ban ngày ban mặt mà dám giết người ngoài đường sao? Mới vừa tối đã đuổi người chật đường, chuyện này cũng không phải là hiếm, nếu không ra ngoài xem thử thì đúng là đã phụ hoàng ân rồi.
Bạch Sầu Phi cười khan nói:
- Sợ thì chỉ sợ bình dân bách tính vốn vô sự, ngược lại kẻ ăn cơm công môn lại lấy việc công làm việc tư, làm trái pháp luật, đúng là coi trời bằng vung, dối trên gạt dưới.
Vô Tình nhướng một bên lông mày lên, nói:
- Có chuyện như vậy sao?
- Đại bổ đầu hành động bất tiện, ít ra ngoài hòa mình với dân chúng phải không? Ngay cả chuyện này mà cũng không biết sao?
- Nghe nói hôm nay Bạch lâu chủ cũng là đuổi theo đạo tặc đến đây?
- Nói hay lắm, nói hay lắm, ta cũng là người nhận lãnh hoàng ân, chỉ muốn địa phương được yên bình, dốc một phần sức lực.
- Kết quả lại đuổi đến cửa.
- Đắc tội, đắc tội, ta vốn là đuổi theo đạo tặc, không ngờ lại đuổi vào cửa quan.
- Nói bậy!
Thư Vô Hý càu nhàu quát lên, giống như còn chưa tỉnh ngủ:
- Đây là nhà của ta.
Bạch Sầu Phi cứng họng.
Vô Tình hỏi ngược lại:
- Nếu Bạch lâu chủ dẫn người đuổi giết tội phạm ngoài đường, vậy xin hỏi phạm nhân tên họ là gì? Đã phạm tội gì? Chạy trốn ra sao? Từ nơi nào chạy đi? Tạm thời xin hãy nói rõ, biết đâu tại hạ còn có thể giúp ngươi truy bắt tội phạm, thế nào?
Bạch Sầu Phi nhất thời nói không nên lời.
Nên nói như thế nào đây?
Nếu như nói mình đuổi theo Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình, vậy thì trước tiên phải nhận tội bắt cóc. Còn nếu như đuổi theo người áo vàng kia, như vậy thì vì chuyện gì? Huống hồ cũng không biết người áo vàng kia là ai. Một khi nói ra chuyện này, e rằng người chưa tìm được thì tội đã nhận trước. Cộng thêm có Thư Vô Hý ở bên cạnh làm chứng, chỉ sợ không dễ trở mình.
Vô Tình chỉ ngồi ở đó cười xòa, giống như muốn bảo: “Nói đến miệng lưỡi nhà quan, ta đây chính là dân chuyên nghiệp, cho ngươi cái lưỡi dài ba mươi tấc cũng không nói lại ta.”
Bạch Sầu Phi chỉ hừ lạnh nói:
- Được, coi như ta nhìn lầm, xin cáo lỗi, cũng coi như ta đã trúng phải cơ mưu.
Nói xong, hắn còn trợn mắt nhìn Lãnh Huyết một cái.
Lãnh Huyết nói:
- Nơi này không có cơ mưu. Nếu như nói đến cơ mưu, ta nhiều nhất chỉ có thể xem là một cái đuôi cơ mưu mà thôi.