Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 62 : Cơ cảnh (nhanh nhạy)
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ, lại nghe Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Lúc gia sư vào kinh thành, nếu như có ngài giúp đỡ, chưa chắc đã chết trong tay Nguyên Thập Tam Hạn. Lúc ấy ngài ở đâu?
Đa Chỉ Đầu Đà cười lớn, một lát sau hốc mắt mới ngấn lệ:
- Chắc ngươi cũng biết tính tình của sư phụ ngươi, nếu như y muốn vào kinh thành, làm chuyện mạo hiểm, y làm sao có thể để bằng hữu của mình biết được.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
- Nếu ngài biết thì sao?
Đa Chỉ Đầu Đà lập tức tiếp lời:
- Nếu như ta biết, người chết không phải Nguyên Thập Tam Hạn thì chính là Hứa Tiếu Nhất và ta đây.
Sau đó nước mắt của hắn lã chã rơi xuống, ngửa mặt lên trời cười thảm:
- Hứa Tiếu Nhất ơi Hứa Tiếu Nhất, uổng công chúng ta tri giao một đời, ái đồ của ngươi lại xem thường nhân cách của ta! Thôi, bỏ đi, hôm nay ta có thể liều mạng vì ngươi, nếu như ta sớm biết chuyện của sư phụ ngươi, nhất định sẽ không để cho sư phụ ngươi một mình xuống dưới suối vàng.
Sau đó hắn ngửa mặt lên trời (đương nhiên đó chỉ là trần động) kêu gào:
- Thiên nhật sáng ngời, thiên đạo ở đâu! Đa Chỉ Đầu Đà ta lại bị đồ đệ của cố nhân xem như không bằng heo chó. Được, hôm nay ta sẽ đánh một trận với đám chó săn vẫy đuôi này để làm sáng tỏ tấm lòng.
Sau đó hắn “ra lệnh” cho Lương A Ngưu, Thái Truy Miêu và Vương Tiểu Thạch:
- Các ngươi hãy mang theo lão nhân bệnh tật và cô gái yếu đuối này rời đi, nơi này cứ giao cho ta!
Người lên tiếng lại là Vương Tử Bình, nàng khá giật mình khi thấy Đa Chỉ Đầu Đà chỉ còn lại bốn ngón tay:
- Chỉ mình ngươi ở lại đây… có ứng phó được không?
Đa Chỉ Đầu Đà lẫm liệt cười bi thảm:
- Ta sợ cái gì? Có tình cảnh gì mà ta chưa từng thấy qua… Hôm nay, ta chỉ cần có thể ăn nói với linh hồn bạn cũ dưới suối vàng, như vậy là đủ rồi.
Vương Tử Bình le lưỡi nói:
- Vậy cũng không cần thật sự phải xuống địa ngục, kể khổ từ đầu đến đuôi.
Biến hóa đột ngột xảy ra.
Đa Chỉ Đầu Đà trước tiên nắm lấy bả vai Vương Tiểu Thạch, sau đó mới ngầm phát ra chỉ kình. Biến hóa xảy ra khi hắn đang định phát kình, kình đạo còn chưa đến chỗ hiểm của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch không chống cự giãy giụa, thậm chí cũng không có ý định tránh khỏi bàn tay của Đa Chỉ Đầu Đà, ngược lại nắm lấy cánh tay đang đặt lên vai mình, toàn lực xông về phía trước.
Phía trước chính là Long Bát.
Trong thiên hạ không có loại phương thức chiến đấu nào như vậy, không ra tay mà chỉ xông đến. Hơn nữa còn kéo theo một người đang động thủ với mình, xông thẳng về phía một đại địch khác.
Lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà đang tập trung tinh thần vào chỉ kình, không ngờ Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên xông đến như vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là cố sức nắm lấy bả vai Vương Tiểu Thạch, không để cho đối phương thoát ra được. Cánh tay của hắn đương nhiên không thể rời khỏi người mình, do đó thân thể cũng bị đối phương kéo theo.
Võ công của hai người Diệp Bác Thức và Trương Sơ Phóng tuy cao, nhưng bọn họ đều không hiểu dụng ý của Đa Chỉ Đầu Đà, nhất thời không biết hai người này đồng loạt xông tới muốn làm gì, cho nên trong thoáng chốc này cũng không biết nên ra tay hay là không ra tay thì tốt hơn.
Ngược lại Chung Ngọ và Hoàng Hôn đã nhận định Đa Chỉ Đầu Đà là phản đồ, cho rằng hắn muốn liên thủ với Vương Tiểu Thạch đối phó Long Bát, vì vậy lập tức ra tay.
Bọn họ một người thi triển “Thái Dương Cỗ”, một người dùng “Lạc Nhật Xử”, một cỗ một chày đều nhắm vào trên người Đa Chỉ Đầu Đà.
Đa Chỉ vội vàng lật chân đá bay cỗ và chày công kích, thân hình càng không thể ổn định được, trong nháy mắt đã xông đến gần Long Bát.
Long Bát bởi vì từng chịu khổ trong tay Vương Tiểu Thạch, vừa thấy Vương Tiểu Thạch xông đến, dĩ nhiên là sợ đến hồn phi phách tán, kinh hãi run rẩy. Vì an toàn và tính mạng của mình, lần này hắn cũng mặc kệ kẻ địch hay bằng hữu, lập tức hét lớn một tiếng, hai tay phân ra, tay trái quyền tay phải chưởng phản công lại.
Lúc này Vương Tiểu Thạch lại vặn người một cái, vừa lúc đưa thân hình Đa Chỉ Đầu Đà ra trước chưởng kình quyền phong của Long Bát.
Đa Chỉ Đầu Đà đã không còn thời gian suy nghĩ. Long Bát không phải là loại tầm thường, “Thiết Quyền Thần Chưởng” của hắn cũng không dễ đối phó.
Lúc này hắn chỉ có một biện pháp ứng phó, đó là dùng chỉ kình vốn định đối phó với Vương Tiểu Thạch quay sang chống đỡ Long Bát.
Vì vậy Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà giao thủ một chiêu, bốn loại công lực xung đột với nhau.
Cũng vào thời khắc này, một luồng kiếm quang bừng lên, mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.
Ngoài ra còn có một ánh đao nghiêng nghiêng, giống như một ngôi sao băng diễm lệ nuối tiếc một lần chói lọi.
Ánh đao, ánh kiếm, còn có ánh máu.
Vương Tiểu Thạch dùng sự nhanh nhạy của hắn, khiến cho kết quả của lần ám sát này hoàn toàn đảo ngược.