Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 61 : Cơ hội

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói với Long Bát:



- Chiêu đãi chị gái của ta, chắc là đã khiến cho các ngươi cực khổ rồi.



Long Bát nghiêng đầu, trầm mặt, vuốt chòm râu dài, uy vũ quát một tiếng:



- Vương Tiểu Thạch? Ngươi còn chưa chết?



Long Bát đứng xa xa quan sát Vương Tiểu Thạch, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, thần sắc đề phòng. Hắn đã từng gặp mặt Vương Tiểu Thạch, cũng đã từng giao thủ, lúc đó thiếu chút nữa còn chết trong tay Vương Tiểu Thạch. Cho nên hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, trong lòng liền có phần hốt hoảng.



Vương Tiểu Thạch vẫn mỉm cười, hai viên đá cuội ẩn giấu dưới mí mắt cũng như đang cười:



- Long Bát? Lại là ngươi!



Long Bát quát lên:



- Láo xược! Ngươi là thứ gì, tên của lão tử để cho ngươi gọi sao?



- Cái rắm chó nhà ngươi!



Vương Tiểu Thạch đột nhiên quát lại:



- Chức quan của ngươi ta còn không để vào mắt, đừng ở trước mặt ta ra uy đàn bà. Lần trước nếu không phải vì giết một tên quan còn chó má hơn ngươi, ta đã sớm không tha cho ngươi rồi!



Long Bát giận đến toàn thân run lên. Dân gian vẫn luôn đồn đại, Long Bát sở dĩ được Thái Kinh trọng dụng, là bởi vì hắn cùng với quyền tướng “thích cắt tay áo” (1). Hắn rất để ý đến lời đồn này, không biết đã giết oan bao nhiêu người. Hiện giờ Vương Tiểu Thạch lại đứng trước mặt nói một câu “uy đàn bà”, hắn đương nhiên là giận đến lệch mũi.



Đa Chỉ Đầu Đà lại bước lên cười nói:



- Lệnh tỷ không dễ chiêu đãi, nhưng lệnh tôn đã ủy khuất cực khổ rồi.



Vương Tiểu Thạch vừa nghe, biết người tới không dễ đối phó, liền chắp tay nói:



- Còn chưa thỉnh giáo?



Lời còn chưa dứt, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên ngón tay của đối phương.



Đa Chỉ Đầu Đà biết không gạt được:



- Ta và lệnh sư là bạn tốt. Ngón tay của ta ít hơn người khác, nhưng mọi người lại gọi ta là “Đa Chỉ Đầu Đà”.



Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức vái dài tới đất, cung kính nói:



- Gia sư vẫn luôn được ngài chiếu cố, vãn bối vẫn khổ tâm vì không có cơ hội bái tạ ngài.



Đa Chỉ Đầu Đà vẫn luôn giúp đỡ Thiên Y Cư Sĩ về mặt tiền tài, dùng để chèo chống Bạch Tu viên, nhưng hắn và Vương Tiểu Thạch lại chưa từng gặp mặt. Thiên Y Cư Sĩ đương nhiên từng đề cập đến “người rất tốt” này với Vương Tiểu Thạch. Trong lòng Đa Chỉ Đầu Đà thầm nghĩ: “Ngay cả Thiên Y Cư Sĩ cũng không biết ta là tâm phúc của Thái tướng gia, tiểu tử ngươi càng không thể biết được. Nếu như hắn không biết, mình sẽ bạn chứ không phải địch. Chỉ cần hắn nghĩ như vậy, không đề phòng, tính mạng xem như đã nằm trong tay mình.”



Cho nên con người sợ nhất không phải kẻ địch, mà là sợ người mà mình gởi gắm không thể tin cậy.



Tri kỷ phản bội, ngầm đâm một giáo, còn hung hiểm hơn so với đao sáng thương sáng, giết vào trận địch.



Đa Chỉ Đầu Đà đưa tay khẽ đặt lên vai Vương Tiểu Thạch:



- Thế chất không cần đa lễ như vậy, chúng ta cũng xem như giao tình mấy đời…



Lúc này, hán tử gầy gò mặc trường bào, dưới cằm có ba chòm râu dài cười lạnh nói:




- Đồ khốn, ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung!



Trương Sơ Phóng thu hết tinh quang trong mắt vào dưới mí mắt dày, quát lên:



- Hừ, ngươi muốn tìm chết, vậy cũng là do ngươi tự chuốc lấy!



Đa Chỉ Đầu Đà vươn ngón trỏ tay trái ra, đặt ở bên mép lắc lắc:



- Sai rồi, không phải ngươi, mà là chúng ta.



Vương Tiểu Thạch lạnh nhạt nói:



- Nếu như ta đã đến, vậy thì cũng không sợ thứ gì.



Đa Chỉ Đầu Đà lại vươn ngón trỏ phải, dựng ở bên mép, nói với hắn:



- Ngươi cũng sai rồi, là chúng ta chứ không phải ta.



“Thái Dương Cỗ” Chung Ngọ cả giận nói:



- Ngươi tu không được đạo, lại dám đứng núi này trông núi nọ!



Long Bát lập tức cắt lời:



- Đa Chỉ, chúng ta là bằng hữu nhiều năm. Ngày đó ngươi vẫn luôn che chở cho Hứa Tiếu Nhất, không cho chúng ta động đến hắn, khiến chúng ta làm việc gặp nhiều bất tiện. Hôm nay ngươi lại cứu giúp bảo vệ đồ đệ của hắn, đây không phải là công khai đối nghịch với chúng ta sao?



Đa Chỉ Đầu Đà mỉm cười nói:



- Ta và Hứa cư sĩ là sinh tử chi giao, còn với ngươi chỉ là bằng hữu rượu thịt. Trong chuyện này tình nghĩa một sâu một cạn, không thể trách được ta.



- Con mẹ ngươi!



“Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn há mồm mắng:



- Ngươi đúng là cỏ đầu tường, lúc thì tướng gia lúc thì Bát gia, hiện giờ lại gió chiều nào che chiều ấy. Ngươi che sai hướng rồi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy!



Long Bát lập tức nói tiếp:



- Đa Chỉ, Vương Tiểu Thạch có bao nhiêu cân lượng chứ? Hắn chẳng qua chỉ mang đến mấy tên lưu manh địa phương hạng chín, chống không nổi đâu. Ngươi giúp hắn như vậy, e rằng sẽ không về được Ngũ Đài sơn.



Vương Tiểu Thạch đột nhiên nói:



- Đại sư, ta cả gan thỉnh giáo một chuyện!



Đa Chỉ Đầu Đà vốn đã đứng rất gần Vương Tiểu Thạch, đang muốn tìm cơ hội ra tay. Lúc này Vương Tiểu Thạch thình lình nói một câu như vậy, trong lòng hắn trầm xuống, sắc mặt không thay đổi, hào sảng nói:



- Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nếu trả lời được thì ta sẽ nói. Sau trận chiến này, nếu chúng ta không gặp nhau ở địa ngục, nhất định phải đi uống say mèm một phen. A di đà phật!



Vương Tiểu Thạch bỗng giơ tay lên, phát ra một tiếng “vèo”. Khi mọi người tưởng rằng hắn muốn phóng ám khí, tập trung đề phòng, một con chim đã từ trong tay áo hắn bay lên giữa không trung, lập tức vượt qua tường vây, biến mất không thấy tăm hơi.



Chú thích:



(1) Ai Đế vốn rất yêu Đổng Hiền. Nghe nói có một ngày Ai Đế tỉnh dậy trước, thấy Đổng Hiền còn đang ngủ, Ai Đế muốn rút ống tay áo trở về, nhưng lại không đành lòng kinh động đến Đổng Hiền. Có điều ống tay áo bị thân thể Đổng Hiền đè lên, không thể rút ra. Nếu như ngủ tiếp, bản thân mình lại có chuyện, không thể chờ y tỉnh lại. Nhất thời nôn nóng, Ai Đế liền rút bội đao từ từ đầu giường ra, áo cắt đứt ống tay, sau đó lặng lẽ ra ngoài. Cho nên người đời sau gọi những người say mê nam sắc là “thích cắt tay áo”. Lúc ấy các cung nữ đều bắt chước cắt đứt một ống tay áo. Sau khi Đổng Hiền tỉnh lại, thấy mình đang đè lên ống tay áo của Ai Đế, cũng cảm nhận được tình cảm của Ai Đế, từ đó càng dịu dàng hơn, không rời hoành đế. Người đời sau gọi đồng tính luyến ái là “sở thích cắt tay áo”, ban đầu chỉ nói đến hành vi đồng tính luyến ái của nam, sau này lại dùng chung cho cả nam lẫn nữ.