Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 60 : Cơ giới (cỗ máy)
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
- Vương Tiểu Thạch!
- Tiểu Thạch Đầu!
Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đều không nhịn được đồng loạt kêu lên.
Vương Tiểu Thạch đã đến.
Tại khoảnh khắc đèn đuốc bị dập tắt, Vương Tiểu Thạch đã đoạt lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa ra, cuối cùng gặp được cha già và chị gái.
Hắn xông vào, cố gắng kìm nén xung động muốn khóc lóc ôm lấy người thân cách biệt đã lâu, vốn tưởng rằng đã không còn gặp lại.
Trong phòng dù sao còn có hai ngọn đèn dầu đang cháy, chiếu rõ mọi người, mà đèn đuốc trong hang đá cũng nhanh chóng được thắp lên.
Long Bát, Đa Chỉ Đầu Đà, thậm chí cả đám người Tôn Ngư đều là những người thông minh, bọn họ rất nhanh hiểu được một chuyện, đó là đã bị trúng kế.
Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình vốn chưa từng được cứu ra, bọn họ vẫn luôn bị nhốt trong hang động này. Người được cứu đi đương nhiên là giả mạo, mục đích khiến cho Bạch Sầu Phi làm ra phản ứng. Bạch Sầu Phi quả nhiên đã phản ứng, hắn phái Tôn Ngư đi dò xét xem nơi nhốt con tin đã xảy ra chuyện gì. Long Bát cũng phản ứng, hắn xuống hang động Thâm Ký xem thử con tin còn ở đó hay không. Vì vậy, Vương Tiểu Thạch vẫn luôn âm thầm theo dõi Tôn Ngư, đã dò ra người và nơi nhốt thân nhân của hắn.
Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, đương nhiên là hết sức kích động.
Vương Thiên Lục nhất thời vẫn không hiểu vì sao con trai của mình lại xuất hiện cùng với mấy “kẻ xấu” này, nhưng y tin tưởng Tiểu Thạch Đầu, bởi vì đó là con của y.
Y biết Tiểu Thạch Đầu nhất định sẽ không hại mình, cho nên y khàn giọng nói:
- Trời ơi, tên súc sinh bất hiếu này, sao bây giờ mới đến…
Vương Tử Bình mặc dù là chị gái của Vương Tiểu Thạch, nhưng trí tuệ và kinh nghiệm giang hồ của nàng so với Vương Tiểu Thạch thì đúng là xa không đếm nổi.
Nàng và Vương Tiểu Thạch vẫn luôn có một đặc điểm rất giống nhau, đó là ngây thơ.
Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đương nhiên không nghĩ đến những chuyện này, bọn họ cũng không cần thiết phải nghĩ.
Bọn họ không phải là đại nhân vật trên giang hồ quyền cao chức trọng, cũng không phải là nhân sĩ nổi danh đức cao vọng trọng trong dân gian. Bọn họ chỉ muốn sống tiếp, hơn nữa còn muốn sống cho vui vẻ, cách tốt nhất chính là suy nghĩ ít đi một chút, không cần nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.
Tin tức, tình báo, thông tin đều là thứ mà những người có hùng tâm tráng chí, tư tưởng nhạy bén dùng để tranh cường đấu thắng. Nếu là người không ham chiến, chỉ muốn an cư lạc nghiệp, quả thật một quyển sách có thể đọc đến già, chỉ với việc may mặc, vá giày, đan ghế mây cũng có thể sống qua cả đời.
Vương Tiểu Thạch đối mặt với Long Bát. Lúc này bên cạnh hắn cũng lập tức xuất hiện hai người, một trái một phải lướt vào trong nhà giam, một người đỡ Vương Thiên Lục dậy, còn một người che chở cho Vương Tử Bình.
Bọn họ là “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu và “Diện Diện Câu Hắc” Thái Truy Miêu. Hai người đều là hảo thủ khinh công trong thế hệ mới của Tượng Tị tháp, so với “Bạch Câu Quá Khích” Phương Hận Thiếu cũng không kém hơn chút nào.
Lúc đầu Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình cho rằng đó là kẻ địch, vì vậy kinh hãi. Còn chưa kịp biến sắc, Vương Tiểu Thạch đã bình tĩnh nói:
- Bọn họ là bằng hữu của ta, Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu nhị hiệp.
Vương Thiên Lục không nhịn được hừ lạnh:
- Khó trách lại thay đổi, hóa ra là đi tới kinh thành, bằng hữu nhiều thêm.
Vương Tử Bình vừa thấy hai nam tử, một người mày kiếm mắt tinh, phong thái dũng cảm, một người trung thực khả ái, thẹn thùng anh tuấn, trong lòng đã sinh hảo cảm, vội chào hỏi:
- Ai da, các người rất quen với đệ đệ của ta sao? Đệ đệ kia của ta lúc nhỏ không thích đọc sách, luôn luôn nghịch ngợm. A da, các người ai là Lương công tử? Vị nào là Thái đại hiệp? Tại sao nhiều tên như vậy không gọi, lại gọi là “A Ngưu”? Lệnh tôn đại nhân nhất định làm nghề nông đúng không? Còn vị kia Thái… nhất định rất thích đuổi mèo rồi? Vì sao có chim không đuổi, có rồng không đuổi, lại đi đuổi mèo? Ngươi có thù oán với mèo sao? Ha ha ha, không bằng đuổi trăng, đuổi gió, ngươi nghe xem phong nhã biết bao…
Nàng lại nói cả một hơi.
Thái Truy Miêu vốn hiền lành, nghe được chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, hết sức xấu hổ.
Lương A Ngưu lại nhếch mũi nhíu mày, ra vẻ phiền chán không để ý tới.