Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 59 : Cơ quan (cơ mưu)
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
Tôn Ngư đi đến cầu kiến Long Bát thái gia, Long Bát lập tức cho tiếp kiến.
Tôn Ngư vừa vào nhà trong, liền thấy Long Bát đang nói chuyện với một vị đầu đà, còn có hai người khách khác.
Vị đầu đà này đang cầm chén uống trà, tay trái của hắn lại thiếu mất ngón út.
Còn về hai người khách kia, Tôn Ngư cũng đã từng gặp.
Lai lịch của bọn họ đều không nhỏ, một người là trang chủ Lạc Anh sơn trang Diệp Bác Thức, còn một người là tổng đà chủ Thiên minh Trương Sơ Phóng.
Hiển nhiên bọn họ đang “bí mật thương nghị chuyện quan trọng”, có điều bọn họ cũng không xem Tôn Ngư là người ngoài. Long Bát truyền Tôn Ngư vào, vừa thấy dáng vẻ phờ phạc của hắn, lập tức hỏi ngay:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Là chỗ Bát gia xảy ra chuyện mới đúng chứ?
Tôn Ngư hỏi ngược lại.
- Cái gì? Chỗ của ta?
Long Bát nhất thời không hiểu.
- Thật ngạc nhiên.
Đầu đà kia cười nói:
- Chỗ Bát gia đây vẫn bình an vô sự. Ai dám động thổ trên đầu thái tuế?
- Là không ai dám gây chuyện dưới uy danh của Bát gia.
Tôn Ngư thấy loại người giỏi tâng bốc nịnh hót này đúng là quá nhiều, chính hắn cũng bắt đầu từ đó mà đi lên, cho nên hắn cũng mặc kệ đầu đà gì, hỏi ngược lại một câu:
- Nhưng lại có người dám ở sau lưng Bát gia đào đất nạy tường. Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi có gánh vác được không?
Long Bát dùng tay đập mạnh vào trán, thốt ra một câu:
- Hắn gánh vác được.
Tôn Ngư ngẩn ra. Long Bát cười giới thiệu:
Long Bát hít một hơi dài, nhìn sang Tôn Ngư.
Tôn Ngư kiên trì nói:
- Bọn họ thật sự đã đi.
Long Bát giậm chân nói:
- Mở cửa ra xem thử!
Ổ khóa và chìa khóa phát ra tiếng kêu cực kỳ khó nghe, giống như tiếng kêu của hai con dị thú không cân đối, quấn vào với nhau, không ngừng giãy dụa, cuối cùng không thể tách ra.
Lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà bỗng nói:
- Chờ đã!
Long Bát kinh ngạc hỏi:
- Sao thế?
Đa Chỉ Đầu Đà hoài nghi nói:
- Ta sợ rằng…
Lời còn chưa dứt, đèn đuốc trong hang động đột nhiên tắt phụt.
Hoàng Hôn lập tức cảnh giác, nhưng chìa khóa đã bị người ta cướp đi, hắn cũng bị trúng một cước lăn ra bên ngoài một trượng, liên tục va chạm mấy lần trong hang động chật hẹp, đau đến mức kêu lên thảm thiết.
Một tiếng “két”vang lên, phòng giam số mười chín đã mở ra.
Trong phòng đèn đuốc u ám lập lòe.
Trong phòng có người, đó là một lão nhân hình dáng khô héo đang ho, cùng với một cô gái tiều tụy đang đấm lưng cho y.
Ánh mắt hai người đều nhìn ra cửa, nhìn những người nơi cửa, nhìn những kẻ vô cớ giam cầm bọn họ lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc lại muốn làm gì.
Nhưng không ngờ, lần này bọn họ lại nhìn thấy người thân của mình.