Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 8 : Kiếp cơ

Ngày đăng: 14:06 18/04/20


Tô Mộng Chẩm, gối mộng không nên giấc.



Y dựa gối, nhìn trăng, đang suy nghĩ.



Y nghĩ đến Bạch Sầu Phi, còn có Vương Tiểu Thạch, có thể nói là nhớ đến Bạch Sầu Phi cho nên mới nhớ đến Vương Tiểu Thạch, ngược lại cũng như vậy.



Bạch lão nhị là một người không thể nhẫn nhịn, hắn quá coi trọng chữ quyền.



Một người có dục vọng quá lớn, khao khát quá mạnh đối với quyền lực, nhất định không thể chia sẻ quyền lực của hắn với bất cứ ai.



Sớm muộn gì Bạch lão nhị cũng sẽ không tha cho mình.



Bệnh của mình lại càng ngày càng nặng.



Từ khi bị trúng ám khí tẩm độc tại phố Khổ Thủy, lại đánh một trận với Lôi Tổn, bệnh, độc và thương đã cùng nhau phát tác.



Thứ đáng sợ là bệnh chứ không phải cái chết. Bệnh hành hạ con người, làm hao mòn tất cả chí khí, kết quả chỉ còn lại một thân xác thối rữa, càng đến gần cái chết thì càng giày vò đáng sợ.



Có ai không sợ chết?



Mình cũng rất sợ chết, thật sự là tham sống sợ chết.



Có thể sống tiếp luôn là chuyện tốt. Nhân sinh vui buồn, phải sống mới có thể cảm nhận được, chết đi thì không còn gì cả. Phật gia dạy người nhìn thấu sinh tử, nhưng không phải bảo người ta lập tức đi tìm chết. Nếu như mình không sợ chết, vậy thì cũng không sợ bệnh. Bị bệnh thì cứ đi tự sát, như vậy còn sợ cái gì? Chỉ có bệnh sợ mình chết thì đúng hơn. Nói như vậy thì ngay cả bệnh cũng sợ chết.



Một khi đã chết thì không còn cảm giác, thân thể thối rữa, ma bệnh cũng không có đất dụng võ.



Gần đây hơi thở của mình lại dồn dập hơn, thở gấp, nhiều đàm, trong đàm lại có máu, ăn thứ gì cũng ói ra.



Lúc đi ngủ, đàm lên đến cổ họng, trong lồng ngực như có người đánh mạnh vào, hoàn toàn không thể ngủ được. Một khi nằm xuống, cổ họng giống như có ngàn đứa trẻ đang gào thét, gần như không thể hít thở.



Không thể ngủ, chỉ có thể hao mòn, nghe cổ họng và ngực của mình cùng nhau nhau kêu gào, nhìn thân thể ngày càng gầy đi, chỉ còn da bọc xương, xương chống da, cảm nhận được ngón tay, ngón chân, tứ chi, vai cổ của mình dần dần không thể làm được nhiều động tác, thậm chí không thể cử động, cảm giác này còn đau thương hơn cái chết.



Xem ra, bữa tiệc tại Thanh lâu tối nay xảy ra chuyện, chỉ sợ có vấn đề.



Là Bạch lão nhị không nhịn được muốn ra tay sao?



Chọn thời cơ thật tốt, đúng lúc mình phát bệnh.



Mình cũng đã sớm đoán được sẽ có một kiếp nạn, nhưng một kiếp này liệu có qua được hay không? Kiếp có nặng hay không? Đó đều là thiên cơ.


Hoa mai mùa đông rất đẹp.



Y ngửi thấy mùi hoa mai, có lẽ là từ nơi Lục Phân Bán đường bay đến.



Ánh trăng như mộng.



Mộng như đời người.



Nghĩ tới đây, y lại bắt đầu ho, toàn thân co giật, mắt cũng đỏ lên, ôm chặt chiếc gối trong lòng.



Cả đời y đều là giấc mộng đấu tranh, chỉ có một lần là ngọt ngào mỹ lệ.



Nhưng cô gái kia đã thành kẻ thù, mỗi ngày đều đang đợi tin y chết, hàng đêm mài sáng binh khí, muốn đem lưỡi kiếm lạnh như băng đâm vào trong cơ thể còn ấm áp của y.



Là ai thổi sáo trong lầu họa?



Tiếng sáo xa xăm truyền đến, giống như nói lên một giấc mộng, một giấc mộng xa xôi.



Mộng xa rồi.



Gối vẫn còn bên cạnh.



Ánh trăng chiếu lên người chưa chợp mắt.



Kiếp nạn không biết gần hay xa, đang đợi y bước vào.



Chú thích:



(1) Một trong mười hai cung, bao gồm Mệnh cung, Tài Bạch cung, Huynh Đệ cung, Điền Trạch cung, Nam Nữ cung, Nô Phó cung, Thê Thiếp cung, Tật Ách cung, Thiên Di cung, Quan Lộc cung, Phúc Đức cung, Tướng Mạo cung.



(1)



Tư quân như minh nguyệt, dạ dạ giảm thanh huy.



Đây là một câu mô phỏng lại bài thơ “Thất Tư” của Từ Quản thời Ngụy Tấn. Nguyên văn là “Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trị. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thời”, nói đến người phụ nữ nhớ nhung trượng phu đi xa chưa về. Còn có rất nhiều câu khác được mô phỏng theo hình thức trên, chẳng hạn như:



Tư quân như thanh phong, hiểu dạ thường bồi hồi. (nỗi nhớ như gió mát, sáng tối thường bồi hồi)



Tư quân như mạn thảo, liên duyên bất khả cùng. (nỗi nhớ như cỏ dại, liên miên không điểm dừng)