Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 9 : Ứng cơ (ứng kiếp)

Ngày đăng: 14:06 18/04/20


Bạch Sầu Phi vào tháp, lên tháp.



Đó là “tháp ngà voi”.



Hắn nhìn thấy Tô Mộng Chẩm, một người bệnh sắp chết.



Hắn vừa nhìn thấy người này, trong lòng lập tức có hai loại cảm giác.



Một là khẩn trương.



Những năm gần đây, là người này một tay nâng đỡ hắn. Từ khi kính ngưỡng cho đến khi thân cận, năng lực của người này vẫn khiến hắn có cảm giác rung động và thần bí, đến bây giờ vẫn không thể thay đổi hoàn toàn.



Mà hôm nay, hắn lại muốn đối phó với người này, cho nên hắn cảm thấy khẩn trương.



Giống như bình thường, khi hắn cảm thấy khẩn trương đều hít thở thật sâu.



Một loại cảm giác khác là, đây chẳng những là một người bệnh sắp chết, hơn nữa còn là một người bệnh sắp chết nhưng lại không chết được.



Nói cách khác, đây là một người có sức sống rất mạnh.



Nếu như người này bệnh không chết, hắn đành phải sớm chấm dứt sự đau đớn của đối phương.



Hắn quyết định phải giết người này.



Hắn không đi lên một mình, còn có năm người khác.



Bốn người trong đó dĩ nhiên là “Cát Tường Như Ý”, bao gồm Chu Như Thị, Âu Dương Ý Ý, Lợi Tiểu Cát và Tường Ca Nhi.



Một người khác lại không rõ.



“Không rõ” là vì hắn có khuôn mặt lại giống như không có, trên mặt như phủ lên một lớp sa mỏng màu da, da cười thịt không cười, thịt cười xương không cười, có lúc ngũ quan đều cười, nhưng lại không hề có một chút ý cười nào. Đương nhiên là trên mặt hắn được phủ một lớp mặt nạ da người.



Nếu như người này không cùng Bạch phó lâu chủ đi lên, có lẽ tại ngoài tháp ba mươi trượng đã bị người ta đuổi xuống rồi.



Bạch Sầu Phi dẫn năm người đi lên, cũng rất hợp lý.



Thân là phó tổng lâu chủ, bên cạnh nên có một vài thủ hạ, như vậy mới đủ uy phong, mới xứng với chức vị của mình.



Hơn nữa, nếu để cho Bạch Sầu Phi đi lên, lại không cho phép tùy tùng của hắn đi theo, không khỏi khiến người ta nghi ngờ, hắn có thể còn sống đi vào, liệu có thể còn sống đi ra hay không?



Bên cạnh Tô Mộng Chẩm cũng có người, ba người, đều là họ Tô.



Ba người này đương nhiên là con cháu họ Tô, hơn nữa đều được gia tộc họ Tô tuyển chọn ra. Vào mười năm trước, Tô Mộng Chẩm đã để một người học xoa bóp huyệt vị, một người học châm cứu huyệt đạo, còn một người học sắc thuốc hái thuốc.



Sau khi ba người này học thành, vẫn luôn ở lại bên cạnh Tô Mộng Chẩm, giúp y nấu thuốc, xoa bóp và châm cứu.



Đương nhiên, xét về tổng thể y thuật của bọn họ vẫn không cao minh bằng Thụ đại phu, cho nên vẫn do Thụ đại phu khám bệnh, còn bọn họ dựa theo phân phó chăm sóc hầu hạ, hốt thuốc đúng bệnh.



Ba người này có tên, cũng có ngoại hiệu, nhưng tên và biệt hiệu đều rất dễ lẫn lộn với nhau.



Trên thực tế, ngoại hình của bọn họ cũng không khác nhau bao nhiêu, cũng dễ khiến cho người khác nhầm lẫn, không phân biệt được rốt cuộc ai là ai.



Bọn họ là “Khởi Tử Hồi Sinh” Tô Thiết Tiêu, “Khởi Hồi Sinh Tử” Tô Hùng Tiêu, “Tử Khởi Sinh Hồi” Tô Thiết Lương.



Ba cái tên như vậy, ba người như vậy, thật sự rất khó nhớ.



Nhưng bản lĩnh của bọn họ thì không ai có thể quên được.



Có ba người bọn họ, châm cứu huyệt vị, xoa bóp yếu huyệt, kê đơn bốc thưốc, chỉ cần ngươi vẫn còn một hơi, cho dù muốn chết cũng không chết được.



Bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Tô Mộng Chẩm.



Hơn nữa bọn họ đều họ Tô, cho nên không phải là môn đồ, cũng không chỉ là đệ tử, mà là tâm phúc.



Tâm phúc là người có thể đối xử chân thành.



Bạch Sầu Phi tiến vào tầng tháp thứ bảy, nhìn thấy hai cái tủ lớn, một cái bàn, trên bàn có một chiếc gương đồng, còn có một chiếc giường lớn, khăn trải giường rũ xuống không thấy đáy.



Giống như thiếu đi một thứ rất quen thuộc, nhưng là thứ gì, nhất thời lại không nhớ ra.
Tô Mộng Chẩm nói:



- Kết quả hắn lại giết Phó Tông Thư.



Bạch Sầu Phi nói:



- Hắn vẫn không tin lời ta, hoặc là hắn không nghe lệnh của ngươi.



Tô Mộng Chẩm hỏi:



- Tại sao ngươi phải làm như vậy?



Bạch Sầu Phi đáp:



- Bởi vì ta muốn cô lập ngươi.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Ngươi đuổi Tiểu Thạch đi, mới có thể độc chiếm quyền hành.



Bạch Sầu Phi nói:



- Còn không có, ít nhất ngươi vẫn chưa chết.



Tô Mộng Chẩm hỏi:



- Ngươi không thể tha chết cho ta sao?



Bạch Sầu Phi đáp:



- Vừa rồi ngươi đã hỏi câu này, ta cũng đã trả lời rồi.



Tô Mộng Chẩm tiếp tục hỏi:



- Ta có điểm nào không xứng làm lâu chủ?



Bạch Sầu Phi đáp:



- Không có. Nhưng cũng bởi vì không có, loại người giống như ngươi nhất định được lòng người, nhất định có chí lớn, nhất định không cam chịu đứng dưới người khác, cho nên không thể không trừ.



Tô Mộng Chẩm lại hỏi:



- Vậy ta đã làm gì có lỗi với ngươi?



Bạch Sầu Phi đáp:



- Có, ít nhất ngươi đã từng trách mắng ta trước mặt mọi người.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Mấy lần đó, là vì ta tốt cho ngươi.



Bạch Sầu Phi nói:



- Nhưng thế nhân chỉ nhớ được người nợ hắn, không nhớ được người dạy hắn. Lão đại mắng lão nhị là giúp hắn thành tài, nhưng lão nhị muốn giết lão đại, cũng là vì hắn từng bị xem là không thành tài.



Tô Mộng Chẩm nói:



- Ngươi nói như vậy, ta cũng không còn gì nói nữa. Ta nghĩ, ta đã ứng kiếp rồi.



Bạch Sầu Phi hỏi:



- Ứng kiếp gì?



Tô Mộng Chẩm:



- Ta đã sớm tính ra sang năm có một kiếp, nhưng vẫn cho rằng đó là chuyện sang năm, ít nhất còn có thể sống tạm một đoạn thời gian. Không ngờ hôm nay là đông chí, đã bắt đầu đến vận năm sau. Trong thuật số có một câu “vận cực tốt và cực xấu sẽ đến trước một trăm ngày”. Không ngờ kiếp nạn đã đến trước mắt, ta phải nhận một kiếp này rồi.