Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 84 : Cơ phòng

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


Cha con Thái Kinh đều ở trong biệt thự Biệt Dã, con trai đang nhìn Thụ Đại Phong chữa thương cho phụ thân.



Thụ Đại Phong là em trai của Thụ đại phu.



Bạch Sầu Phi đã “mua” mạng của anh trai hắn, cũng “mua” luôn con người của em trai.



Thụ Đại Phong đã đứng về phía Bạch Sầu Phi, dĩ nhiên cũng phải phục vụ cho nghĩa phụ của Bạch Sầu Phi là Thái Kinh.



Y thuật của Thụ Đại Phong chỉ bằng một nửa anh trai hắn, nhưng như vậy cũng đã rất cao rồi. Những vết thương ngoài da trên người Thái Kinh, đối với Thụ Đại Phong quả thật chẳng thấm vào đâu.



Nhưng Thái Du lại tức giận bất bình nói:



- Đây là sao? Với công lực của phụ thân, tại sao lại bị một tên chó chết sỉ nhục như thế? Vậy là sao!



Thái Kinh lại không tức giận, chỉ cười một tiếng nói:



- Không phải long thể của thánh thượng cũng bị thương sao? Cha ngươi cùng chịu nạn với ngài, đó là vinh quang vô thượng.



Không lâu sau, Thái Kinh lệnh cho con trai Thái Du đi vấn an thánh thượng. Mấy người con trai khác của hắn như Thái Thúc, Thái Thao đều chờ ở cửa, nóng lòng muốn biết phụ thân bọn họ có chuyện gì hay không. Thái Du chỉ nói:



- Rất tốt, lão nhân gia không sao cả.



Cho đến khi gặp Thái Tiêu, người mà Thái Du luôn xem là tâm phúc, hắn mới chịu nói:



- Ta thấy phụ thân bị thương không nặng, được còn nhiều hơn là mất.



Tư chất của Thái Tiêu hơi thấp, nghe lại không hiểu.



- Ngươi đúng là ngốc. Lần này phụ thân là người duy nhất ở đó cùng chịu nạn với thánh thượng, đây gọi là “đồng cam cộng khổ”. Ngày sau khi thánh thượng nhớ lại chuyện này, tuy hơi mất mặt, nhưng có phụ thân cùng chịu nhục, cũng xem như là có bạn. Lại nói, phụ thân và thánh thượng trải qua chuyện này, ngày khác nếu có người vu cáo, bẩm tấu phụ thân làm chuyện gì không đúng, ngươi nghĩ xem, thánh thượng niệm tình cùng nhau chịu nạn, còn không đứng về phía phụ thân sao?



Thái Tiêu nghe được như hiểu mà không hiểu, chỗ hiểu chỗ không. Thái Du chỉ đành cười trừ.



Không lâu sau, Thái Tiêu gặp được huynh đệ Thái Vĩ. Thái Vĩ hỏi thăm tình hình của phụ thân, Thái Tiêu vì muốn chứng tỏ, liền nói với hắn những lời của Thái Du. Thái Vĩ lại đem những lời này nói cho thúc phụ Thái Biện của hắn biết.
Bình thường Phương Hận Thiếu vẫn luôn tranh luận. Người hắn đánh là hoàng đế, mà hoàng đế thì lớn hơn trời. Ngày đó hoàng đế cũng phải ăn nước bọt của hắn (hắn nhổ một bãi nước bọt vào Triệu Cát), Thái Kinh thì đã là gì.



Chỉ có điều, lần này hắn lại yên lặng như đang suy nghĩ gì đó.



Không ai tranh luận, Đường Bảo Ngưu lại cảm thấy không quen.



- Sao thế?



- Bọn chúng đối xử với chúng ta tốt như vậy…



Phương Hận Thiếu suy nghĩ nói:



- Ngươi không cảm thấy có điểm không ổn sao?



- Chẳng qua là chết thôi.



Đường Bảo Ngưu hào sảng nói:



- Trừ chết ra thì chẳng có gì đáng ngại, mặc kệ hắn có âm mưu gì, ta chỉ cần đi thẳng về thẳng, bất khuất không hàng.



- Chúng ta chết, dĩ nhiên là khó tránh khỏi…



Phương Hận Thiếu lo lắng không yên nói



- Nhưng nếu làm liên lụy đến người khác, vậy thì…



Đường Bảo Ngưu chợt hiểu ý của hắn.



Hắn nhìn bờ vai gầy gò như con gái của vị huynh đệ kiêm chiến hữu này, trong lòng không khỏi đau xót, tiếp đó là sợ hãi.



Bọn họ đã làm liên lụy tới người khác… nhất là liên lụy đến các huynh đệ.