Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 85 : Cơ thương (thương gắn cơ quan)

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


- Bọn họ lại dám đánh lén Thái Kinh!



Vương Tiểu Thạch kinh ngạc. Chính hắn cũng từng có ý định giết chết Thái Kinh, sự kinh ngạc của hắn là lo lắng nhiều hơn sợ hãi.



Bởi vì hắn biết, chỉ với Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, tuyệt đối không chọc nổi đám nhân vật Thái Kinh.



Hắn không hi vọng bọn họ “gặp chuyện không may”, bởi vì bọn họ là huynh đệ của hắn.



Huynh đệ là gì?



Huynh đệ chân chính vĩnh viễn sẽ đứng cùng một phía, ngày thường có thể trách mắng nhau, nhưng một khi gặp chuyện sẽ kề vai chiến đấu, cùng tiến cùng lui, sinh tử đồng lòng.



So với bằng hữu, giữa huynh đệ còn có hiểu ngầm, thậm chí còn nhiều hơn là trò chuyện.



Hắn từng cười nói với “các huynh đệ” này, so xem râu của ai nhiều hơn, tai người nào dài nhất, cũng đánh cuộc xem người nào kiếm được vợ trước tiên.



Lần đó, Đường Bảo Ngưu tự cho mình phong lưu nhất, mọi người đều đánh cuộc hắn sẽ không chiếm được trái tim của Chu Tiểu Yêu.



Chuyện này lại khiến Đường Bảo Ngưu tức giận.



- Ta thần dũng uy vũ thiên hạ vô địch vũ nội đệ nhất kiếm khí trường giang lưỡng quảng hào kiệt giang sơn như họa anh hùng hảo hán sấm đãng giang hồ thần châu vô địch tịch mịch cao thủ thiên hạ hữu tuyết tuyệt đại đan kiêu đao thương bất nhập ỷ thiên đồ long đại hiệp truyền kỳ thập chỉ cầm tiên duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân… (quá dài, không thể chép hết được nên lược bớt) Đường tiền bối Bảo Ngưu cự hiệp.



Hắn hét lên, là một lần “hét” rất dài hơi:



- Lại không thể khiến Chu Tiểu Yêu xem trọng ta sao? Hừ, luận về mị lực thì ta có mị lực, luận về tướng mạo thì ta có tướng mạo, luận về anh hùng thì ta là anh hùng…



Lúc ấy Phương Hận Thiếu thong thả tiếp một câu:



- Ngươi mà cũng xem là anh hùng, vậy thì mọi người đều là cẩu hùng rồi.



Câu này thiếu chút nữa khiến cho Đường Bảo Ngưu nổi khùng.



Thực ra, các huynh đệ cũng muốn làm hắn nổi khùng. Có lẽ chỉ khi nổi khùng, hắn mới có can đảm theo đuổi Chu Tiểu Yêu, không còn xấu hổ, không còn lùi bước, không còn vừa thấy giai nhân đã đỏ mặt, không làm anh hùng nổi.



Bọn họ còn so tài uống rượu.



Không phải so xem người nào tửu lượng cao hơn, người nào uống nhiều nhất thì người đó là anh hùng, như vậy thì chỉ làm nhục hai chữ “anh hùng” mà thôi. Trong những người tửu lượng tốt cũng có kẻ nhát gan. Phải dựa vào mùi rượu mới thấy được dũng khí, đó chỉ là anh hùng hữu hạn; không uống rượu không thể làm hán tử, chỉ có thể xem là tửu quỷ, chẳng liên quan gì đến anh hùng.



Bọn họ đánh cuộc xem tửu lượng người nào kém nhất.



Quả nhiên lại là Đường Bảo Ngưu, hắn cao lớn nhất, nhưng tửu lượng lại bé như con muỗi.



So tài ăn cơm, không ai có thể hơn được Trương Thán.



So tài đọc sách, đương nhiên Phương Hận Thiếu là đệ nhất. Mặc dù hắn “trích dẫn kinh điển” thường trích sai kinh, dẫn sai điển, nhưng dù sao cũng không nhiều người nghe hiểu được, càng không nói đến chuyện chỉ giáo hắn.




- Bây giờ bọn họ đang chờ ngươi.



Y bổ sung:



- Ngươi không có cơ hội.



Vương Tiểu Thạch nhíu mày.



Con người hắn tuy đã trải qua sương gió, nhưng vẫn không thay đổi vẻ ngây thơ chất phác. Dáng vẻ của hắn rất trẻ con, nhưng chân mày lại không che giấu được bản sắc anh hùng. Khi đôi mày rậm của hắn nhíu lại, lại hiện lên một loại biểu tình khổ cực kiên nghị.



Vô Tình lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy sự “bất phục” của hắn:



- Chuyện này quá khó, cho dù ngươi có thi triển được “Kinh Diễm nhất thương”, cũng không thể xông vào “cơ phòng”, đánh không lại “Thất Tuyệt Thần Kiếm”… huống hồ nơi ấy không chỉ có bảy tên tuyệt thế thần kiếm thủ kia.



- Đao phải mài mới sắc bén, chuyện phải khó mới vĩ đại, bằng hữu phải trải qua gian nan mới thấy tình nghĩa.



Vương Tiểu Thạch nói, mang theo vẻ cười khổ và tự giễu:



- Có lẽ đây chính là thời khắc khảo nghiệm.



Vô Tình trầm mặt nói:



- Bây giờ ngươi đi chỉ là chịu chết.



Vương Tiểu Thạch cười, hỏi ngược lại:



- Nếu bây giờ Lão Đường và Đại Phương đổi thành Thiết Thủ và Truy Mệnh, Thịnh sư huynh vẫn nói như vậy sao?



Ánh mắt Vô Tình hiện lên ý cười lạnh lùng, giống như tảng băng nói:



- Ta tuyệt đối sẽ không đi Bát gia trang cứu bọn họ. Trưa hôm nay các ngươi có thể xông vào, đó là vì bọn họ không đề phòng. Hai tên hoang đường kia có thể xâm nhập, đó là thừa nước đục thả câu. Bây giờ, có ít nhất bảy trăm tên cao thủ hạng nhất mai phục ở đó, ngươi đi chỉ khiến cho nhiều huynh đệ vô tội khác vì cứu ngươi mà chết.



Vương Tiểu Thạch kinh ngạc:



- Ngài thật sự thấy chết mà không cứu sao?



Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như có chặt đầu hắn cũng không tin.



- Ta chỉ là không đi, chứ không phải không cứu.



Vô Tình thong thả nói:



- Ngày kia, bọn họ sẽ áp giải Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu ra chém đầu trên đường.