Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)
Chương 1 :
Ngày đăng: 16:10 19/04/20
LONDON, 1856
Tiếng còi báo động đầu tiên của Nicole Lassiter tới đúng vào lúc nàng bước vào bên trong quán rượu hôi hám bẩn thỉu và hơi nóng ngập ngụa của nó phả vào mặt nàng.
Sự im lặng bao trùm trong quán khi những thực khách ở đó quan sát hình dáng của nàng, cảm nhận nàng là một thứ không thuộc về cái quán đầy chặt gái điếm này. Nàng không ăn mặc để thu hút sự chú ý. Nàng đang mặc quần con trai và một chiếc áo sơ mi bên dưới chiếc áo khoác đơn giản. Một cái mũ che đi hầu hết mớ tóc sáng màu nàng đã cuộn lại bên dưới. Vậy mà họ vẫn nhìn chằm chằm.
Hơi thở của nàng thoát ra rung rung. Nàng ở đây với nhiệm vụ tìm Thuyền trưởng Jason Lassiter, Nicole tự nhắc nhở mình. Và giờ khi nàng đã đến đây một mình, nàng sẽ chỉ phải làm mọi cách để không bị giết. Với cái cằm ngẩng cao và ánh mắt xấc láo, nàng băng qua đám đông những tên vô lại tụ tập trong quán. Tiếng nhạc nhỏ xíu từ chiếc đàn vi-ô-lông có âm thanh tệ hại rốt cuộc lại nổi lên.
Rõ ràng thông tin nàng có về nơi ở hiện tại của Lassiter là sai; cha nàng sẽ không bao giờ tới một nơi như thế này, một nơi mà các thuỷ thủ đi tìm “bạn đồng hành” trước khi họ ra khơi. Khi một thuỷ thủ trên boong tàu bảo cho Nicole biết cha nàng đang ở đâu, nàng đã cho rằng kể từ khi nàng đi xa quán Mermaid (Nàng tiên cá) đã có một kiểu quản lý mới, bớt ghê tởm hơn.
Chắc chắn là không phải thế rồi. Thêm một bước cuối cùng ngang qua chỗ này, và rồi nàng có thể trở về và bóp cổ tên thuỷ thủ kia vì câu chuyện sai lè của hắn. Một bước cuối –
Cha nàng đang ở đây.
Với một đám váy sống loè loẹt đeo toòng teng trên người ông.
Ít nhất thì một phần của cô ta cũng đeo trên người ông. Bộ ngực trông như thể là hai quả cầu lòi ra khỏi viền cổ chật ních, đe doạ lộ ra với mỗi một tràng cười như nắc nẻ của cô ta. Và Chúa giúp nàng, Nicole nghĩ khi mặt nàng cau lại trước hình ảnh mường tượng đáng chán, cô ta cười rất nhiều.
Nicole sầm sập bước về phía ông qua một đám mồ hôi, hơi thở đậm mùi rượu gin và những cái cổ áo lỏng lẻo, dây buộc xoã tung. Trước hình ảnh của nàng, cằm cha nàng rớt xuống và rồi bật ngậm lại, bạnh ra ở hai bên.
Tới rồi đây… Jason Lassiter là một người đàn ông trông rất đáng sợ khi ông nổi giận. Đôi mắt ông trở nên hoang dã và khuôn mặt đỏ bừng gần bằng màu bộ râu đỏ và mái tóc đỏ của ông. Điều đó thì nàng chưa quên. Nhưng nàng chẳng mấy quan tâm tới mức độ giận dữ có thể có của ông khi nàng quyết định tới đây đêm nay. Chẳng còn lựa chọn nào khác. Nàng gần hết thời gian rồi.
Nàng tiến lên với một nụ cười giả hiệu, cứng đờ cho đến khi đứng trước mặt ông.
“Nicole,” ông nói giữa hai hàm răng nghiến kèn kẹt, “con đang làm cái quái quỷ gì ở đây?”
Ánh mắt nàng thoáng liếc qua hai núm vú hồng tươi đang lộ liễu chòi ra khỏi ngực áo của cô gái điếm. Đảo mắt, Nicole đáp trả, “vậy chứ cha đang làm cái quỷ gì ở đây?”
Với vài câu thì thầm gì đó và một cái vỗ vào cánh tay người phụ nữ, cha nàng đuổi cô gái điếm đi, rồi gay gắt ra hiệu cho Nicole ngồi xuống. “Cha tới đây để tìm thông tin,” ông cộc cằn trả lời.
“Ồ,” nàng nói khi nàng dành cho ông cái cau mày không thể tin được. “Giờ họ lại gọi việc ấy là thế à?”
“Nói hay đấy,” ông trả lời với vẻ giễu cợt, lơ đãng nâng cốc của mình lên. Nicole chun mũi trước cái cốc sứt sẹo và bẩn thỉu. Ông nhìn vào nó, nhăn mặt, rồi đặt nó tránh xa khỏi ông. “Ta dự định gặp một người biết về vụ phá hoại ở đây. Có vẻ như là hắn ta có dính dáng với người phụ nữ đó.” Với một cái nhìn hơi bị tổn thương, ông nói thêm, “Con biết ta rõ hơn thế mà.”
Nicole bất đắc dĩ gật đầu và dành cho ông một nụ cười nhỏ, hối lỗi. Nó chỉ kéo dài vài giây trước khi nàng trở nên nghiêm túc với câu nhắc nhở về vụ phá hoại. Ra khơi trong những ngày này đã đủ mạo hiểm rồi, với các vị thuyền trưởng khao khát kỉ lục tốc độ và các nhà đóng tàu không ngần ngại thử các thiết kế mới. Những cây cột bị cưa cho gần đổ và những bánh lái được sắp đặt để trôi mất trong trận bão lớn đầu tiên mang tới hiểm hoạ chết người.
“Hãy cho con biết cha đã biết gì về kẻ đang làm những chuyện này chưa,” nàng nói. Hãng tàu của cha nàng không bị đụng đến – chưa bị - nhưng ông đã quyết định đề phòng.
“Cuối cùng cha cũng đã có vài đầu mối tốt,” ông nói theo cái kiểu kết thúc đề tài. “Nào, con đang làm cái quỷ gì ở đây thế?”
“À. Con chỉ đang nghĩ…” Nhưng khi nàng bắt đầu bài diễn giải nàng đã tập dượt trong suốt cuộc hành trình từ Paris trở về, với tất cả những lý do tại sao nàng nên ra khơi cùng ông trong Vòng đua Vĩ đại từ London tới Sydney, thì cô gái điếm lại xuất hiện, khép nép tới bên cạnh cha nàng. Bắn cho Nicole cái nhìn khó chịu, cô ta bắt đầu thì thà thì thào vào tai ông.
Cha nàng sẽ không đuổi cô ta đi sớm, và Nicole không định chứng kiến cuộc đàm thoại thì thào của họ. Quay khỏi họ, nàng tì cằm xuống lưng ghế của mình và bắt đầu quan sát tất cả đám cặn bã Anh và những người phụ nữ ăn mặc hở hang trong khi họ “xoắn xít.”
Những hình ảnh trần tục làm mắt nàng mở lớn. Nàng tưởng tượng rằng những hình ảnh này sẽ chỉ làm tăng thêm vẻ xấu xa cho những giấc mơ của nàng, những giấc mơ mà trong đó có người đàn ông đen tối, không nhìn rõ mặt… làm gì đó với nàng. Gì đó là những việc nàng đã thấy giữa các cặp đôi trên bến tàu. Nàng thở dài. Đêm nay nàng sẽ mơ gì đây…?
Một tiếng thịch to làm nàng bừng tỉnh từ cơn mơ màng, và ánh mắt nàng quay sang cửa trước khi ba người đàn ông bước vào từ ngoài trời lạnh cóng.
Họ mặc những bộ quần áo cắt may đắt tiền và duyên dáng, ám chỉ họ là những quý ông. Những quý ông say rượu, nàng chỉnh lại khi đã nhìn rõ họ hơn. Đây là những gã đàn ông tầng lớp trên ra ngoài cho một đêm chè chén rẻ tiền và sự truỵ lạc thậm chí còn rẻ rúng hơn nữa. Chà, họ đã tới đúng chỗ rồi đấy.
Sau vài nhịp thở, trí khôn của nàng trở lại. Đây không thể là một trong những người của cha nàng. Điều đó có nghĩa là… có nghĩa là nàng đang gặp rắc rối. Một lần nữa.
Màn cảm xúc thay đổi trên mặt nàng chắc hẳn khiến gã mặt thẹo buồn cười, bởi vì hắn đang toe toét, để lộ hàng răng trông như những khúc gỗ cháy nham nhở. Nàng không thể không mở to mắt, hay vội vã bước lùi lại.
Với bước tiếp theo, nàng hít vào mạnh hơn, hối hận ngay lập tức khi thân hình bốc mùi của hắn tiến về phía nàng. Nàng cố gắng nói, “Cứ làm việc tiếp đi, thuỷ thủ. Tôi – tôi xin lỗi.”
Trong một, hay là hai giây nàng chờ phản ứng của hắn. Làm sao nàng thu hút được sự chú ý của lính gác khi mà rõ ràng là lũ thú vật không thể làm được? Nàng có bỏ chạy được không? Nàng đang mặc quần – nàng có thể trốn tới boong tàu nếu hắn đuổi theo nàng. Nàng nên thử… nàng thực sự nên di chuyển.
Ngay khi nàng bắn về phía cầu thang, gã đàn ông kêu lên, “Không nghĩ là chúng ta muốn cô ta đi đâu đâu, Clive ạ.”
Xuất hiện từ trong bóng tối trước mặt nàng là một gã khổng lồ thứ hai, một gã đàn ông nàng cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả gã đầu tiên.
Hai gã, trong thế gọng kìm. Cùng với nàng.
Nicole há hốc mồm trước vẻ ngoài cũng đáng báo động không kém của gã mới. Nàng thấy mình bị hút một cách đáng ngại vào khuôn mặt tròn như cái bánh của hắn, tròn và xụ xuống trừ đôi môi hình củ hành lồi ra. Nàng theo dõi hắn giống kiểu một khách qua đường đang chứng kiến một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng, miệng há ra, quá hoảng loạn không di chuyển được.
Một giây sau, ý chí tự vệ trỗi dậy, và nàng đảo mắt xung quanh để tìm kiếm một vũ khí. Nhưng nàng sẽ không thể nắm được tay cầm của cái xẻng hay cái cào nào trước khi một trong hai bọn chúng tóm được nàng.
Rồi nàng nhìn thấy một tập hợp những dụng cụ xếp trên sàn tàu bên cạnh gã đàn ông thứ hai. Hai tên con hoang đang ở đây để phá hoại họ! Giận dữ bùng lên trong người nàng trước khi chuyển thành một cục tức đè lên ngực, nhưng nàng nén nó lại và nói, “Tôi xin lỗi vì đã làm ngắt quãng công việc sửa chữa gì đó của các anh ở đây. Tôi sẽ trở lên buồng của mình… vì thế chúc ngủ ngon.”
“Cô không đi đâu hết, cô nương,” gã đàn ông tên Clive nói qua đôi môi dày khự. “Tôi nghĩ cô sẽ ở lại đây với chúng tôi và làm bạn với tôi và Pretty một lúc.” Giọng hắn khùng khục trong cổ họng và đôi mắt đảo khắp thân hình nàng. Sự căm ghét đong đầy trong nàng. Nàng thả và nắm tay trong lúc tìm cách kiềm chế. “Cô không nghĩ là tôi sẽ để một con mèo nhỏ dễ thương như cô đi mất mà không chơi bời một chút đấy chứ?”
“Nào nào Clive,” Pretty phản đối từ chỗ hắn đang đứng, bên cạnh nàng không quá năm feet. “Ông chủ không nói gì về chuyện chơi bời đêm nay cả.” Hắn gãi phía trong mái tóc bết dính trong khi đề nghị, “Hãy cùng làm nốt việc ở đây trước khi bị tóm, và rồi chúng ta sẽ chăm sóc cô ta.”
“Mẹ kiếp mày, Pretty,” Clive nói khi hắn giơ tay túm lấy ngực áo choàng của nàng. Một tiếng kêu hoảng hốt thoát khỏi môi nàng. Nàng đá vào hắn. Phần mũi giày cứng đập vào đầu gối hắn trước khi nàng lách vòng qua hắn, vừa vặn nhảy tránh cú nhào tới của hắn.
“Cứu với! Ai cứu tôi với!” nàng la lên chỉ đúng một lần trước khi tới chân cầu thang. Nàng biết sẽ không có ai tới cứu nàng cả. Đêm nay sự sống còn của nàng nằm trong tay nàng mà thôi.
Nicole lao lên cầu thang đã nhanh nhưng tên khổng lồ còn nhanh hơn, và nàng chỉ lên được ba bậc trước khi hắn vồ được chân nàng. Tóm lấy hai cổ chân trong vòng tay như cái kìm, hắn độc địa giật chúng lại sau. Nàng cảm thấy nhẹ bẫng trong một phần giây trước khi bị va mạnh vào bậc cấp trong một loạt những cú nẩy đau đớn. Choáng váng, nàng hầu như không nhận ra cơn đau khi bậc cầu thang gỗ đập vào bụng và ngực nàng, lôi hết không khí ra khỏi hai lá phổi.
Ngoài những tiếng thở mạnh của mình, nàng lờ mờ nghe thấy gã mặt thẹo la hét phía trên âm thanh hỗn độn của đám súc vật. Cơn đau dịu đi và tầm nhìn của nàng mờ mịt… cho đến khi Clive kéo nàng xuống, lôi cơ thể mềm oặt của nàng về phía hắn, lần lượt đặt từng bàn tay một lên chỗ cao hơn trên chân nàng.
Chiến đấu đi, chết tiệt, chiến đấu đi! Với một sức lực ẩn giấu đâu đó, nàng đá thật mạnh, gót giày của nàng tông thẳng vào cái miệng hôi hám và mềm của hắn.
Máu túa ra. Hắn rú lên vì đau nhưng vẫn giữ được một bàn tay quanh chân nàng. Một cú đá giận dữ tiếp theo trúng đích, làm nới lỏng gọng kìm, và nàng lao lên những bậc cấp phía trước với tất cả sức mạnh còn lại trong hai cánh tay.
Nàng vụt thoát. Nàng sẽ -
“Tao sẽ bắn mày nếu mày thử làm như thế lần nữa.” Những từ ngữ đi kèm với tiếng cò súng bị lên đạn.
Nàng quay đầu qua vai. Gã mặt thẹo có một khẩu súng chĩa vào nàng. Run rẩy, nàng nhìn xuống Clive, gã đã đứng dậy và lảo đảo đi về phía nàng, khuôn mặt máu me giãn ra thành một nụ cười kinh khủng.
Một cái liếc nhìn vào trong đôi mắt độc ác của hắn, nhìn thấy cơn giận điên cuồng đang hướng vào nàng, đã quyết định số phận của nàng chỉ trong một tích tắc.
Lờ đi khẩu súng chĩa vào lưng nàng, nàng dậm mạnh chân và lao lên cầu thang, dùng tay đẩy để tăng tốc biết rằng nàng quá yếu… và quá chậm.
Nửa đường lên trên, nàng hầu như nghe thấy tiếng click của cò súng. Một phát súng nổ đoàng trong khoang tàu tối tăm.