Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 19 :

Ngày đăng: 16:10 19/04/20


Con tàu Southern Cross bầm dập tơi tả lê lết tới Sydney. Nơi đã từng là những cánh buồm giờ là những dải vải rác bay bay trong gió. Một người quan sát sẽ thề là thấy các xác chết rải rác trên tàu, bởi các thủy thủ quá mệt mỏi với những sự kiện xảy ra trong những giờ phút cuối cùng kéo dài bất tận.



Derek nghĩ đến tất cả những lần anh đã ước có bão, một cuộc thử thách thực sự với anh và các thủy thủ của anh, và lắc đầu. Nếu không phải vì cơn bão cuối cùng này, anh đã biến Nicole thành của mình. Anh đã cố không nghĩ đến việc mình suýt soát làm được thế nào và sự tuyệt diệu của cơ thể nàng ra sao. Anh đã làm được trong hầu hết cơn bão, vì anh chẳng hề có lấy một phút nghĩ về bất kì điều gì ngoài sống sót.



Cuộc chiến sinh tử của con tàu Southern Cross đã diễn ra quyết liệt. Anh chiến đấu và buộc thủy thủ đoàn của mình chiến đấu bền bỉ hơn bất kì lúc nào anh từng thấy họ vật lộn để được sống. Không một người nào ngủ; đó là một đêm trắng bất tận, kiệt sức. Anh nhìn xuống hai bàn tay xước xát của mình và chắc rằng anh bị cắt ở khắp nơi. Lạ là anh không hề cảm thấy đau đớn.



Anh biết và cả người của anh cũng biết chắc điều gì ám ảnh anh suốt cơn bão. Anh đã như một người điên, bắt họ chiến đấu như thú vật để dành lấy từng chút một từ sóng và gió.



Vào lúc bắt đầu, một phần trong anh tin rằng anh sắp mất con tàu của mình, và anh chiến đấu theo bản năng đến từ nỗi sợ cái chết. Rồi anh nhìn xuống Nicole. Tới tận nơi nàng đã bất tuân lệnh anh để đứng trên boong tàu. Anh đã nhìn thấy một sự tin tưởng mù quáng trong mắt nàng, một niềm tin vào anh được khắc ở mọi nơi trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, đến mức khiến anh lảo đảo vì sức mạnh của nó. Nàng đang nói với anh rằng nàng biết anh sẽ bảo vệ nàng.



Giờ đây, anh nhìn tới mũi tàu nơi nàng đã rướn người để nhìn thấy Sydney, tóc bên ngoài chiếc mũ bay phấp phới phía sau nàng. Anh nhớ nàng đã dũng cảm thế nào, và anh nhớ rằng anh đã thấy tự hào vì nàng. Đó không phải là tình cảm mà một người dành cho gia đình mình sao, tự hào vì nhau? Vậy mà khi nàng lao vào làm việc và giúp đỡ mọi người, nhiều lúc còn kéo bánh lái ngay bên cạnh một thủy thủ khác, anh cảm thấy lồng ngực mình phồng lên. Kí ức của anh sau việc đó rất mơ hồ. Có phải thủy thủ của anh đã nhìn nàng rất kinh ngạc? Có phải họ đã âm thầm đảm bảo rằng phần nào đó trên cơ thể nàng luôn được an toàn so với con tàu?



“Tàu ở gần!” Jeb kêu lên trước một con tàu đánh cá đang tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Derek. “Có tin tức gì của Cuộc đua Vĩ đại không?”



“Có,” một người đàn ông rám nắng trên con thuyền nhỏ trả lời. Ông ta chỉ một ngón tay về phía Derek. “Ngài là Sutherland?”



Derek gật đầu, người đàn ông kêu lên, “Ghét như quỷ phải là người thông báo cho ngài chuyện này. Chiếc Desirade đã đến đây từ hôm qua.”



Cằm anh siết lại. Desirade là tàu của Tallywood, và nếu anh bị thua thì anh không muốn phải thua cái thứ đàn ông thảm hại như hắn. Đặc biệt là không khi anh nghi ngờ Tallywood chính là tên phá hoại. Mặc dù anh muốn nghiền nát cái gì đó, anh buộc mình phải cảm ơn người ngư dân.



Anh thực sự không quan tâm tới cuộc đua này trước đây, nhưng anh thấy mình muốn thắng để gây ấn tượng với Nicole. Anh muốn chia sẻ chiến thắng này bởi vì nàng đã không thể có chiến thắng của chính mình.



Anh cảm thấy nàng đặt một bàn tay lên cánh tay anh. Anh thấy nhẹ nhõm vì nàng hiểu được sự thất vọng của mình. Giọng anh không có âm điệu cho dù với chính đôi tai của anh khi anh nói, “Tôi đã tưởng mình thắng được hắn.”



Nàng khẽ cười thật nhanh, nụ cười không chút hài hước. “Em cũng tưởng thế.”



Câu nhận xét của nàng đặt mọi thứ vào toàn cnarh. Nàng đã mất tất cả, trong khi anh chỉ thua cuộc đua này. Lúc ấy anh đã thề rằng việc đó không quan trọng nữa, bởi vì dù có hay không có chiến thắng anh cũng sẽ gầy dựng lại Peregrine.



Nàng siết chặt bàn tay anh đặt trên tay nàng. “Chúng ta sắp cập bến cảng. Chúng ta không còn nhiều thời gian.”



Anh cau mày và quay sang nàng.



Trông nàng như thể đang lảo đảo một chút, nhưng nàng đáp trả cái nhìn dò hỏi của anh bằng giọng bình tĩnh. “Chúng ta sẽ bắt gặp các tàu khác nhanh thôi. Họ không thể trông thấy chúng ta như thế này.” Ánh mắt nàng rớt xuống boong tàu. “Em xin lỗi. Họ không thể trông thấy anh và con tàu như thế này.”



“Đây chính xác sẽ là những gì họ trông thấy. Trong trường hợp em còn chưa nghe rõ – Tallywood đã thắng.” Giọng anh bực bội, và nàng kéo tay ra khỏi tay anh.



Một lọn tóc của nàng đùa giỡn với đôi môi và nàng gạt nó đi. “Em đã nghe. Nhưng anh sẽ không vào Sydney trong bộ dạng này chứ? Với những cánh buồm tả tơi và dây thừng vung vẩy tứ tung?”



“Đó chính là điều tôi định làm đấy.” Anh quay khỏi nàng và sải bước tới khoang tàu của mình, lập tức rót một ly rượu.



Nàng ở ngay sau anh. “Anh hãy ra lệnh cho thủy thủ của mình chỉnh đốn lại con tàu!”
Cặp lông mày nàng nhướng lên trước giọng quả quyết, ra lệnh của anh. Nàng cố gắng thêm một lần nữa. “Anh thực sự sẽ không để tôi đi?”



“Không bao giờ,” anh nói dễ dàng khi nhìn xuống mắt nàng. Nhận thức về điều anh vừa nói rõ ràng lúc ấy mới đập vào anh, và anh quay đi như thể ngạc nhiên với chính những lời nói của mình. Đó là một sai lầm, bởi vì đằng sau anh, Nicole đã giáng chai rượu nặng trịch xuống, và một lần nữa thế giới của Sutherland lại tối sầm. Đáng đời lắm, anyway, cứ bị bụp vô đầu thế này về già ảnh có sao không ta?



Khi Sutherland tỉnh dậy và thấy mình bị trói lên giường và buồn nôn, anh giật giật sợi dây thừng. Nhưng nếu Nicole biết làm việc gì thì đó chính là trói người. Nàng không thể ngăn nụ cười tự mãn vì việc làm của mình. “Tôi sẽ không phí thời gian cố thoát khỏi…” Nàng ngừng lời khi thấy cái nhìn chết chóc của anh, “những cái đó.”



Anh nói điều gì đó dưới tấm vải nàng đã buộc ngang miệng anh. Nàng chỉ có thể tưởng tượng những từ ngữ anh dùng để truyền tải cái ý tưởng anh sẽ bóp cổ nàng nếu thoát ra. Vì lý do nào đó nàng phải ngăn mình run rẩy trước cái nhìn lạnh giá đó. Nàng lục lọi trên bàn và trong rương của anh để tìm tiền, tránh cho mình khỏi cơn giận dữ của anh. “Sao thế, Thuyền trưởng?” nàng hỏi. “Ồ, phải phải, ngài thật là tử tế… tôi nghĩ tôi sẽ mượn một ít tiền.” Nàng tìm thấy túi tiền mà nàng đã trông thấy trước đó và mỉm cười với anh trước khi đảo mắt trở lại.



“Ngài thật là tử tế, như mọi khi. Sự hiếu khách của ngài, sự bầu bạn của ngài… luôn luôn rộng lượng.”



Nàng bước qua rương của mình và bắt đầu nhét ít quần áo vào trong chiếc túi xoáy được. “Cái gì kia? Ồ, tất nhiên tôi sẽ viết thư và trả lời thứ mà tôi chắc sẽ là một cơn lũ thư từ của ngài.



“Trời ơi, đã đến giờ tôi phải đi rồi, và vì tôi chắc chắn ngài sẽ khiến chuyện này trở thành một cuộc chia tay dài đẫm nước mắt…” Nàng ngừng lời khi anh rên lên.



Anh có đau lắm không? Nàng đã không đánh anh mạnh đến thế, chỉ vào một vị trí đặc biệt mà Chancey đã dạy nàng. Nhưng âm thanh đó…



Bất kì nỗi lo lắng nào cũng biến mất khi nàng nhìn vào anh. Anh đang theo dõi nàng, hay đúng hơn là áo sơ mi của nàng, chiếc áo đã bị hở toác khi nàng cúi xuống. Nàng tóm chặt cổ áo khi mặt đỏ rực lên. Đã bị trói chặt vào giường rồi mà trông anh vẫn giống con thú săn mồi. Cái nhìn đó có sức mạnh như một cú chạm.



Anh có thể nào vẫn còn muốn nàng không? Quyết định tìm ra điều đó, nàng bạo dạn cúi xuống. Nàng đảm bảo anh nhìn rõ ràng khuôn ngực bị lộ ra của nàng khi nàng nhét gì đó vào trong túi.



Anh lại rên lên. Một cảm giác đầy quyền lực đến ngây ngất trào qua nàng. Nàng nhìn xuống cơ thể anh và thấy sự khuấy động của anh phồng lên trên lớp vải quần. Nàng hổn hển. Trí óc nàng diễn lại cảnh họ thân mật lần cuối. Chỉ một giây nữa thôi là anh đã chiếm lấy nàng. Nàng nhớ lại nỗi tuyệt vọng của nàng mong anh làm đúng việc đó ra sao.



Làm điều bị cấm đoán đã luôn mang đến phần thưởng cho Nicole. Và nếu làm tình với Sutherland không bị cấm… Nàng từ từ đi đến và ngồi ở mép giường, bàn tay nàng giơ ra khi cố gắng chạm vào anh.



Mắt anh sụp mí, và ngực anh nâng lên hạ xuống thật nhanh. Nàng đặt hai bàn tay ở đó và khẽ vuốt ve anh, yêu cảm giác những cơ bắp cứng chắc của anh và lớp lông dày dặn chuyển thành hình chữ V. Nàng di bàn tay xuống đường thẳng ngay trên quần anh và đi theo nó, theo dõi cái bụng cứng đờ của anh hóp lại khi móng tay nàng cào vào da anh.



Nàng bất động. Anh đã bị khuấy động, nhưng nếu anh không muốn khao khát nàng thì sao? Những sợi dây thừng chắc hẳn đã làm giảm nhu cầu của anh. Nàng có nên cởi trói cho anh không? Không, anh sẽ chỉ trừng phạt nàng vì đã dám đánh vào đầu anh và vì nỗi hổ thẹn bị trói lại.



Tự hỏi làm sao để tiếp tục, nàng lại lơ đãng vuốt ve anh lần nữa. Ôi Trời, việc này thật là điên. Nàng đã đánh gục anh để mong chạy thoát, và mặc dù anh có vẻ như bất lực, anh vẫn có thể khiến nàng ở lại. Nàng không thể làm chuyện này. Nàng sắp sửa bật dậy và bỏ đi thì thấy cơ thể anh căng lên. Nhìn xuống, nàng thấy rằng bàn tay mình đang vuốt ve anh khắp nơi. Lên và xuống hai bên hông anh, vuốt ve phần thịt mềm phía trong cánh tay anh. “Ôi!” nàng hổn hển, ngạc nhiên với chính mình. Anh giật ra, vặn vẹo một bên, và từ chối nhìn nàng.



Anh là ai mà dám quay mặt khỏi nàng? Nàng muốn anh; liệu nàng có để cho một vài thứ, à, một vài sợi dây thừng cản đường mình không?



Nàng quỳ trên đầu gối và dùng tất cả sức nặng của mình để quay người anh, ngồi trên eo anh. Nàng liếc thấy một thoáng kiên quyết ngay khi anh ngồi dậy hết sức có thể với sợi dây thừng, buộc nàng phải trượt xuống dưới đùi anh.Anh chưng ra một vẻ mãn nguyện trước khi nằm xuống lại.



Anh ta đang điều khiển mình? Anh mới là người bị buộc chặt vào giường cơ mà. Anh ta nghĩ anh ta là người duy nhất điều khiển ở đây chắc? Muốn trải nghiệm cảm giác ngây ngất ấy một lần nữa, nàng từ từ cởi áo sơ mi. Đôi mắt anh cháy rực.



Nàng đã không nghĩ việc này có thể, nhưng anh càng trở nên cứng hơn và nóng hơn bên dưới nàng. Nàng ngọ nguậy theo bản năng phía trên anh, tìm vị trí thích hợp, cảm thấy thoải mái hơn. Nàng nghĩ anh đã chửi thề dưới miếng vải. Nàng cởi một cúc áo nữa khi từ từ cử động ở trên anh, áp lực và sự cọ xát xóa nhòa mọi e thẹn nàng có thể cảm thấy.



Với hai bàn tay ở hai bên áo, nàng hỏi trước khi can đảm của nàng bị lung lay. “Anh có muốn nhìn thấy tôi không, Sutherland?”