Thuyết Đường
Chương 12 : Ba tấc lưỡi, Từ Mậu Công lui tướng mạnh
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Thượng Tư Đồ trông thấy binh mã Trình Giảo Kim, bèn thúc mười vạn tướng sĩ của mình kéo đến như nước chảy.
Thượng Tư Đồ được xếp vào anh hùng thứ mười của đời ấy, năm trước đánh
Nam Dương ải vô ý để Ngữ Vân Triệu trốn thoát. Trong lòng lúc nào cũng
ăn năn lỗi ấy nay không kịp đợi thánh chỉ hay quan trên sai đã hăng hái
đem quân đánh Ngõa Cương để lấy công.
Thượng Tư Đồ quả là viên tướng vô cùng lợi hại sức mạnh địch muôn người, lại nhờ mấy thứ bảo bối vô song trong thiên hạ.
Khi ra trận đầu đội mũ quý tên gọi Mã danh khôi, trỏm mũ có hạt minh
châu, đánh trận trong đêm tối, ánh minh châu chiếu ra ba dặm như đèn
đuốc. Mình mặc áo thất lĩnh giáp, đánh toàn bằng vàng ken bảy cái vẩy cá Nam Hải, vốn là Thần ngư của Quan Âm Bồ Tát. Lúc nào có giặc đến đánh
úp hay có kẻ thích khách, tự nhiên bảy vảy cá đó dựng lên báo hiệu. Tay
cầm đề la thương trong có lỗ hổng. Đi đánh trận mệt nhọc, trong cây
thương tiết ra một thứ nước ngọt thơm như nước cam tuyền, uống vài giọt
đã có thể tỉnh ra đánh luôn trăm trận, thức đủ trăm đêm. Lại cỡi con
ngựa đuôi sư tử, lông như lông hùm báo, trên cái bướu đỉnh đầu có một
chòm lông trắng như cước, hễ thua quân địch thì rứt một sợi lông ngựa sẽ gầm lên như sấm sét, khói đen phun ra mù mịt khiến ngựa chung quanh co
rúm vó ngã lăn ra sùi bọt mép.
Khi đó, Hỗn Thế Ma Vương đứng dưới lọng vàng chỉ búa về phía một Thượng Tư Đồ :
- Tướng quân đem binh đến đây để làm gì mà đông thế, chúng ta nào có thù oán gì nhau mà sinh sự cho hao binh tổn tướng, Tướng quân nghĩ lại xem.
Tư Đồ thét :
- Chúng bay, một lũ đạo tặc, đốt phá Sơn Đông lại chiếm ải này dể nhòm
ngó ải ta, không trừ trước thì là nuôi ong tay áo mà ngủ chắc?
Giảo Kim cười nhạt :
- Sao lại bảo chúng ta làm phản Sơn Đông. Ngày nay, vua thì vô đạo, đánh thuốc độc cho anh, hiếp chị dâu, lấy mẹ ghẻ, làm lắm điều nhơ nhuốc.Vua không hơn loài chó thì những kẻ hào hiệp ngang tàng đội trời đạp đất
như chúng ta há lại như lũ chúng bay uốn gối thờ loài chó ấy?
Thượng Tư Đồ bị sỉ mắng, múa đề la thương đánh. Bên này, Thúc Bảo cũng
giơ thương đối địch. Từ Mậu Công vẫy lá cờ xanh, tức thì hai mươi tướng
xúm vào vây chặt Tư Đồ. Mậu Công sợ Đồ núng thế, giật lông bướu ngựa,
bèn to tiếng nói :
- Chư tướng xuống ngựa mà đánh, lợi hơn.
Các tướng nghe lời giao ngựa cho quân, múa hai mươi thứ binh khí khiến
Tư Đồ tả xung hữu đột, đỡ trên đỡ dưới, đánh dọc quay ngang.
Mậu Công thúc ngựa lên nói :
- Các tướng hãy dừng tay cho ta thưa chuyện Thượng lão huynh. Lão huynh
có biết rằng tự nhiên cử toàn đại binh đến vây đánh trại Ngõa Cương bé
nhỏ này, chưa chắc đã làm được ai mà chính là thất sách vô mưu đó. Không những thế lại tự trói mình vào tội lớn, tôi lấy làm lo ngại cho lão
huynh, tai vạ sắp đến mà không tự biết.
Tư Đồ lùi ngựa năm bước, chống thương xuống đất mà rằng :
- Ta vì triều đình dẹp loạn an dân, sao gọi là thất mưu, phạm tội?
Đáp rằng :
- Tôi xin hỏi: Lão huynh khó nhọc đến đây do thánh chỉ hay vì lệnh Cô Sơn vương?
Tư Đồ nói :
- Giặc quấy đất hại dân, kẻ làm thống soái như ta đây phải đánh sao phải chờ thánh chỉ hay tướng lệnh?
Mậu Công ngửa mặt cười :
- Tướng quân quên rồi ư? Năm xưa vâng tướng lệnh Bình Nam vương Hàn Cầm
Hổ đánh Ngữ Vân Thiệu. Tướng quân giữ mặt Tây để Thiệu đi thoát, suýt
thì đầu tướng quân rụng. Đó là nhờ lòng Hàn Cầm Hổ khoan dung chứ Cô Sơn vương đây thật trí mọn, tâm ác sẽ giết bất cứ ai. Nếu tướng quân thắng
được Ngõa Cương là hay lắm, nhỡ ra đại bại thì tội này chập với tội xưa
thì nguy lắm. Lại thêm cái lỗi khi không rời bỏ ải quan địa hạt của
mình, cái đó cũng nguy hiểm lắm. Hiện nay giặc giã như ong, chúng biết
tướng quân dốc hết binh mã đến đây, mặt sau lưng chỉ vài trăm quân chúng có thể chiếm phá ải Lâm Đồng, Khi đó tướng quân sẽ bơ vơ, đi mắc tội về sa lưới, biết xử trí cách nào.
Chúng tôi đây làm phản Sơn Đông, đó là thuộc địa hạt Đường Bích, Bích
đem binh đi đánh Ngõa Cương là phải Còn như tướng quân không thuộc đất
Sơn Đông, tự nhiên ngửa tay xin việc, việc chưa thành đã tự rước vạ vào
mình. Thắng Ngõa Cương sẽ là công của Đường Bích mà bại ở Ngõa Cương lại mất cả Lâm Đồng, tội lớn sẽ đổ vào đầu tướng quân, chịu chết như thế
chẳng là thất sách, hữu dũng vô mưu ư? Kẻ làm soái đâu có sự dại khờ như vây, cho nên tôi lo cho tướng quân lắm đó.
Tư Đồ như chợt thoát giấc mơ, nghiêng mình cầm ngang ngọn thương xá Mậu Công :
- Bản soái tính nhầm rồi, đa tạ lão huynh chỉ giáo.
Đoạn lui binh.
- Tiểu đệ không dám vào thành lạy Cửu mẫu e lộ chuyện, xin cho về, kẻo
song thân mong đợi. Đại ca nói với Cửu mẫu rằng La điệt này có lời kính
lạy.
Đoạn cúi chào Thúc Bảo, Đơn Hùng Tín; La Thành gia roi cho ngựa chạy mải miết về Yên Sơn, mờ sáng mới về tới phủ.
Thấy thắng trận, Trình Giảo Kim cười ha hả :
- Thật là nhờ phúc tinh ta đó! Nay Bá Dương vương huynh vì ta đi Kim
Châu lấy chuông Cảnh Dương, Tần vương huynh đi Lỗi Châu lấy trống Long
Phượng về đây để thiết triều cho long trọng.
Hai người vâng lệnh đi ngay.
Dương bị đại bại phẫn uất chưa biết tính sao thì có thánh chỉ vời về
Đăng Châu trấn thủ vì có tin Lưu Vương ở hồ Ly Thạch ngoài vùng bể cấp
quân cướp phá.
Dương Lâm đành tiến tướng giữ ải Lâm Đồng quan là Ngụy Văn Thông đem
quân đi đánh Ngõa Cương, còn mình thì về Đăng Châu trấn thủ.
Tùy Dạng Đế được sớ của Dương Lâm vội sai Ngụy Văn Thông dồn quân đánh
Ngõa Cương, và sai đại tướng Dương Lâm ra trấn thủ Đồng Quan.
Ngụy Văn Thông cử mười vạn hùng binh đi đánh Ngõa Cương, khí thế rất là
hùng dũng. Mậu Công ngầm sai Quốc Viễn, Như Khuê, Kim Giáp, Đổng Hoàn,
Lư Đồ, Thiên Khánh đem binh mã đi mai phục các nơi hiểm yếu.
Tần Thúc Bảo đi Lôi Châu lấy trống Long Phượng về, xa trông thấy binh mã rợp trời vây Ngõa Cương, bèn sai quân sĩ giấu trống vào bụi kín trong
rừng rồi cầm giản phi vào trong muôn quân cả phá. Văn Thông cầm đao lên
ngựa, thấy Thúc Bảo quát to lên :
- Cường đạo kia, ngày nọ mày chạy thoát ải Đăng Châu, hôm nay để đầu lại, ta cho chạy nữa.
Hai bên giáp chiến, trống trận vang trời. Vừa đánh Văn Thông vừa vẫy
quân sĩ và các tướng vây chặt Thúc Bảo, quyết bắt cho kỳ được.
Thúc Bảo càng đánh, chúng càng đến đông thành ra phải đánh với năm bảy
tướng và muôn vạn quân một lúc. Mệt quá mà không phá được vòng vây, Bảo
vẫn cố sục tung hoành, giản tới đâu đâu vỡ xương tan đến đấy.
Đang khi nguy cấp thì Vương Bá Dương đi lấy chuông về thấy quân sĩ tung
hoành loạn chiến bèn phi ngựa lên gò cao nhìn rõ Thúc Bảo đánh một mình
một ngựa tả xung hữu đột giữa vòng vây. Bá Dương phóng ngựa tới vừa lúc
Thúc Bảo mở đường máu chạy về đông. Văn Thông theo ráo riết. Bá Dương
vội giương cung bắn một phát tên vào cổ họng Văn Thông bắn xuống ngựa
chết liền. Thúc Bảo quay lại cắt luôn thủ cấp. Mất tướng vạn binh tan
vỡ. Bọn Quốc Viễn và phục binh các nơi ra chém giết, quân Tùy xin hàng
hết.
Thúc Bảo đem đầu Văn Thông vào thành phục mạng. Giảo Kim mừng rỡ, sai giết trâu khao thưởng.
Dạng Đế nghe tin Cô Sơn vương bại trận, Văn Thông bị giết, mười vạn quân mất sạch, thì buồn rầu nói :
- Nếu thế giặc mạnh thế này thì một mai triều đình vỡ mất, làm sao được!
Dương Tố đi trấn thủ Liêu Dương. Toàn quyền về tay Hóa Cập, Cập tâu rằng :
- Có quan bộ Bình vương tên gọi Khâu Thụy. Người ấy có thể san phẳng
Ngõa Cương, vậy xin bệ hạ cấp cho mười vạn quân cho cầm cờ soái sẽ không lo giặc nữa.
Dạng Đế làm theo, cho triệu Khâu Thụy đến, lại hỏi :
- Ai dám nhận chức tiên phong?
Con thứ hai Võ Văn Hóa Cập là Thành Long xin tình nguyện. Dạng Đế phong ngay cho làm chánh tiên phong.
Lui chầu về, Hóa Cập mắng Thành Long:.
- Mày tài hèn trí mọn, có võ nghệ cơ mưu gì mà dám lĩnh ấn tiên phong, khéo mà toi mạng.
Đoạn sai gia tướng bưng một mâm vàng đến xin Khâu Thụy che chở cho con trai. Khâu Thụy nghiêm nét mặt mà rằng :
- Thừa tướng có lời bảo Khâu Thuỳ tôi gìn giữ công tử nơi mặt trận, cái
đó xin lĩnh ý. Còn như đem vàng làm lóe mắt tôi thì cái đó xin từ chối.
Thừa tướng xá cho.
Hóa Cập hai ba lần cảm tạ mà lên xe ra về, trong lòng vẫn áy náy không
yên, đem việc ấy nói với phu nhân. Phu nhân rơi lệ lã chã, đêm ngày lo
sợ lắm.
Hai hôm sau đã tuyển lựa xong. Mười vạn tinh binh, cờ súy phất phới, kéo như mưa rào thác đổ đến Ngõa Cương phá giặc.