Thuyết Đường

Chương 15 : Đánh Thành Đô, Nguyên Bá ra oai

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Bại binh của Mã Thục Mưu về báo Lý Mật. Lý Mật cả kinh dâng sớ về kinh tâu sự thể, và giục Chu Sán đốc thúc việc khai sông.



Cách thành Tào Châu hai mươi dặm, có Tống Nghĩa thôn của một viên ngoao

giàu không kém Thạch Sùng, Vương Khải nuôi hàng nghìn gia nhân, đày tớ.

Viên ngoại đó tên là Mạnh Hải Công tức là cậu ruột Chương Nghĩa, năm xưa cứu Tần Quỳnh ở Đồng Quan.



Mạnh Hải Công nuôi một tiên sinh tên là Bích Thuận trí rộng mưu nhiều đủ tài văn võ, hiểu biết âm dương. Mạnh Hải Công có ba người vợ. Vợ cả là

Mã Trại Phi quen dùng hai mươi tư ngọn phi tiêu đao lá liễu. Ngôi thứ

hai là Hắc phu nhân. Người thứ ba là Bạch phu nhân đều võ nghệ cao

cường. Mạnh Công có ý muốn xưng vương nên vẫn ngầm chiêu binh tập mã,

may sẵn khôi giáp, trữ sẵn gươm đao, bao nhiêu đầu trộm đuôi cướp đều

nuôi hết.



Có người đến báo cho viên ngoại biết người ta khai sông sắp phạm đến

ngôi mả tổ Mạnh Công. Công hy vọng vào ngôi mả ấy lắm, vì đã nhiều thầy

địa lý bảo Mạnh Công nhờ ngôi mả ấy săp được làm vua.



Nay nghe biết tín dữ, Mạnh Công giật nảy mình. Bích Thuận nói :



- Chúa công cứ an tâm. Chu Sán đốc thúc việc xẻ sông địa phận này là bạn tôi. Tôi xin bảo hắn chừa chỗ phần mộ ấy ra.



Bích Thuận đem ba nghìn lạng bạc đến biếu Chu Sán, cậy nhờ việc ấy. Chu

Sán nhận bạc, vâng lời. Mạnh Công yên trí lắm, lại tự viết thư cảm ơn

Chu Sán.



Cách ba hôm sau, phu đào tới nơi, không biết làm ra sao mà thần báo mộng cho Mạnh Công rằng con rồng ở huyệt đứt một cái móng.



Rồng đau quằn quại cựa mình khiến ngôi mả tổ kia đã bật lên. Nước sông

kéo vào như thác, ba vạn dân cư vì thế mà chết đuối gần hết. Nước rót

vào địa phận Dương Châu hóa thành một dải sông to.



Hải Công thấy Chu Sán nhận lễ lại còn đào huyệt tổ mình, giận lắm bèn

cùng ba vợ đem gia binh kéo đánh Tào Châu giết quan tri châu, tự xưng là Tống Nghĩa vương, phong Lương Nghĩa làm Nguyên soái, Bích Thuận làm

quân sư.



Lý Mật đã khai xong sông về triều phục chỉ. Vì thế mà thiên hạ giặc cướp nổi như ong, dân tình đói nheo nhóc, mất nhà mất cửa, oán hận thấu

trời. Lại các vương bá phản triều đình tứ phía. Cộng cả thảy mười tám

phản vương, và kể thêm cả sáu mươi tư xứ trộm giặc giết dân gian rất

thảm.



Đây nói chuyện Đường công Lý Uyên nhận được chỉ bắt làm Tấn Dương Cung

trong ba tháng phải xong thì phiền muộn lắm. Lý Uyên họp bốn con cùng

thương nghị.



Con lớn là Kiến Thành, thứ hai là Thế Dân, thứ ba là Nguyên Cát, thứ tư là Nguyên Bá.



Lý Nguyên Bá mới mười hai tuổi, đầu nhọn tai rụt, mặt như ma đói, chân

tay khô như củi, sức khỏe lay chuyển nổi một thành trì, dùng đôi chùy

sắt nặng ngàn cân, cỡi ngựa vạn lý vân thật là thiên hạ không ai dám đọ, kể vào anh hùng bậc nhất đời Tùy đó.



Đường công đã nhìn thấu suốt cơ mưu cửa Võ Văn Hóa Cập xúi Tùy Dạng Đế hại mình, bảo các con :



- Ta mà làm không xong vương cung thì trái mệnh vua mà làm xong thì Hóa

Cập sẽ khép ta vào tội mưu làm phản nên lập sẵn cung điện xưng vương. Đã đến nước này thì thôi đành mang tội bất trung, không làm cho rảnh rồi

sẽ liệu.



Lý Nguyên Bá tròn xoe mắt nói :



- Cha chớ lo phiền. Cứ chừ chúng nó đến đây, con cho mỗi đứa một chùy rồi cha lên làm Hoàng đế.



Đường công quát mắng con không được nói năng vô lễ, rồi vào phòng nghỉ.

Cách một đêm sau, nghe thiên hạ ồn ào về việc Đường công đã nhờ phép

thần tiên dựng có một chớp mắt xong Vương cung trên bãi sông rất nguy

nga lộng lẫy. Tin đó đến tai Đuờng công, Công kinh ngạc chưa biết ra sao thì nghe báo có Phủ doãn Viên Thiên La và Huyện doãn Lý Thuần Phong xin vào yết kiến. Đường công ra nghênh tiếp.



Hai người ghé tai Đường công nói thầm :



- Tấn Dương Cung chúng tôi đã vì chúa công mà hô thần dựng để đền đáp chút ơn tri ngộ.Thôi xin tạm biệt. Mai kia còn gặp gỡ.



Nói rồi lui ra ngay. Đường công ngơ ngẩn cả người cùng bốn con ra xem

Vương cung, quả là một công trình vĩ đại cao chín tầng chót vót, cột

rồng mái phượng vàng son rực rỡ. Cây cổ thụ từ đâu mọc um tùm, chung

quanh có suối có hoa, có hạc múa thông reo, có cá ngũ sắc múa lượn trong hồ bán nguyệt, và chim kêu vượn hót vang cả ngàn tùng xanh biếc.



Tùy Dạng Đế để con thứ hai là Đại vương Hưu ở lại nắm quyền triều chính, phong Vô địch tướng quân Võ Văn Thành Đô làm Bảo giá tướng quân, đem

Tiêu Phi và tam cung lục viện với Hóa Cập và một lũ cận thần lên loan

giá đi Thái Nguyên.



Tới nơi, thấy Tấn Dương Cung đẹp có bề hơn cả cung điện Tràng An thì xiết bao vui thích. Hóa Cập ghé tai :



- Tháng thượng quên mất sự nghĩ bụng rồi à?



Dạng Đến gật đầu, trở mặt quát :



- Trói Lý Uyên phản thần lại cho trẫm. Sao dám tự tiện lập vương cung mưu phản triều đình, tội ấy đáng bêu đầu.



Ngự lâm quân trói Đường công lại, dẫn ra. Vừa lúc đó Thế Dân chạy vào

thấy vậy kêu ầm lên. Dạng Đế cúi nhìn thấy người trẻ tuổi đó giống hệt

như người mặc áo Thiên tử đứng giữa quỳnh hoa trong giấc chiêm bao, vội

hỏi :



- Ngươi là ai?



Thế Dân tâu :



- Hạ thần là con thứ hai Đường công, tên gọi Thế Dân, xin vào yết giá, kính chúc Ngô hoàng vạn tuế.



Dạng Đế nói :



- Cha ngươi mưu làm phản, tội ấy đáng tru di.



Thế Dân ung dung đáp :



- Thần trái thánh ý là bất trung, làm theo thánh ý thì mang tội phản.

Nay phụ thân hạ thần bị giết thì trong thiên hạ còn ai dám vì bệ hạ mà

trung nữa. Nếu bệ hạ nghi ngờ thì sai nhổ một cái đanh ra xem, làm từ

tróc thì đanh hoen rỉ, nhược bằng mới làm xong thì đanh còn sáng.



Dạng Đế khen phái, truyền thị vệ nhổ đanh. Thị vệ nhổ một chiếc đanh

mang trình Ngự lãm. Thấy đanh sáng bóng, Dạng Đế sai tha Lý Uyên. Cha

con Uyên vào lạy tạ. Dạng Đế hỏi :



- Ngươi có mấy con?



Uyên tâu :



- Hạ thần có bốn con trai.



Rồi kể tên tuổi. Dạng Đế trỏ người thứ hai nói :



- Trẫm muốn dùng Thế Dân làm con nuôi, ngươi có thuận không?



Uyên lạy tạ, Thế Dân cũng lạy tạ. Dạng Đế phong ngay Thế Dân làm Tần

vương. Sau đó, Dạng Đế truyền dâng yến, đãi cả cha con Lý Uyên. Tan

tiệc, Uyên tâu :



- Bệ hạ đi xem hoa quỳnh chẳng hay người nào bảo giá?



Dạng Đế nói :



- Có anh hùng vô địch trong thiên hạ là Võ Văn Thành Đô hộ giá.



Lý Nguyên Bá ngẩng nhìn Thành Đô rồi cười khanh khách nói :



- Ôi chao, thế kia mà dám khoe khoang là vô địch. Có phải ngươi đó chăng?



Thành Đô cúi nhìn cậu bé ma đói mới đứng đến bụng mình, trừng mắt quát vang như hổ rống :



- Chính ta đây!



Nguyên Bá càng cười dòn tan :



- Ta thương cho người lắm. Mắt ngươi chỉ nhìn quanh bàn tay của ngươi chứ chưa mở mắt nhìn ra ngoài thiên hạ.



Thành Đô cả giận, cúi xuống quát to :



- Có ai địch nổi ta, thằng bé con kia bảo tới đây cho ta xé xác.



Nguyên Bá cười ngặt nghẹo rồi vỗ ngực :



- Còn ai nữa, chính lão gia đây.



Thành Đô ngẩn ra một lát, rồi mắt tròn, râu dựng ngược, đập mạnh tay xuống vế đùi.



- Thằng nhãi con vô lễ. Muốn sống lui ngay kẻo ta búng một cái thì tan ra cám đó.



Lý Nguyên Bá càng ngửa mặt cười :



- Con nhặng dám đòi lay đổ núi Thái Sơn! Ta thương ngươi lắm.



Muốn sống thì lạy ta tám lạy ta tha cho để thiên hạ khỏi cười rằng anh hùng vô địch mà bị lão gia đây đánh chết.



Thành Đô túc giận quát vang như sấm, Tùy Dạng Đế nói :



- Nguyên Bá nói vậy tất là có bản lĩnh khác thường. Trẫm cho hai người thi sức.



Nguyên Bá tâu :



- Hạ thần chỉ cần giơ thẳng một cánh tay này ra, nếu Thành Đô lay cho nhúc nhích được một tý thì mới đáng gọi anh hùng vô địch..



Nói rồi giơ thằng cánh tay khẳng kheo như que củi ấy ra.



Thành Đô chỉ muốn bóp chết thằng bé con như bóp muỗi, bèn từ ghế cao

nhảy xuống, nắm lấy tay Nguyên Bá. Tưởng rằng khẽ bẻ một cái thì gẫy vụn ra, ngờ đâu Thành Đô dùng hết sức bình sinh lấy hết nội công đứng tấn

mà lay cũng không sao chuyển chẳng khác gì con muỗi bám cột lâu đài bằng đá.



Thấy Thành Đô cứ ỳ ạch mãi, xoay trước, quay sau, lấy tấn lấy đà đánh đu cả cái mình to lớn như voi như cọp vào mà cái cành củi khô kia cứ trơ

trơ. Nguyên Bá quát vang một tiếng, hất tay lên. Tức thì Thành Đô bị ném bổng lên cao, dốc ngược đầu xuống đất. Mọi người cười rộ, vỗ tay reo.



Thành Đô giận điên cuồng, nói :



- Thế chưa là hảo hán. Ngoài cửa ngọ môn có hai con sư tử bằng đồng, mỗi con nặng ba nghìn cân, ngươi nhấc được lên ta mới cho là giỏi.



Hai người ra cửa ngọ môn. Các quan hộ giá ra xem hai tướng đua tài. Nguyên Bá cười nói :



- Ngươi nhấc thử ta coi.



Thành Đô yên trí rằng thằng bé con không nhấc nổi, nên muốn gỡ cái nhục

ban nãy bèn một tay vắt sau lưng, một tay nắm chân con sư tử nhấc bổng

lên đi vào tới đền, lại đi ra đặt xuống chỗ cũ.



Đô bước lên thềm, kiêu hãnh nhìn Nguyên Bá :



- Nào thằng bé kìa nhấc ta xem!


Mậu Công cũng đem các tướng ra ngoài thành cứu giá.



Được một quãng, đã thấy Giảo Kim quát tháo trước một toán công sai và

quân sĩ ở bên chân núi. Dương Hiếu Cẩm đứng trước tù xa Lý Mật múa giáo

đánh Giảo Kim. Kim giơ búa đỡ thuận tay xả một nhát Hiếu Cẩm đứt làm hai đoạn Kim bổ vỡ tù xa, dắt Lý Mật ra. Bọn Mậu Công cũng vừa kéo đến, mời Lý Mật lên kiệu về quan ải.



Tới nơi, mọi người sụp lạy :



- Chúa công đã tới nơi, xin lên ngôi báu để chúng tôi phò tá mưu đại sự.



Lý Mật ngạc nhiên nói :



- Tôi là một kẻ tử tù, được các ông cứu sống, chỉ xin làm một tên lính hầu dưới trướng đã là may, dám đâu vô lễ thế?



Mậu Công nói :



- Đó là ý thiên đình. Xin Chúa công đừng từ chối nữa.



Đoạn lấy mũ bình thiên, áo long bào dâng lên. Lý Mật ngần ngại không

muốn mặc. Giảo Kim nóng nảy chạy ngay đến chụp mũ, khoác áo hbo Lý Mật

nói ầm lên :



- Chúng tôi đã mời thì ông cứ làm vua chơi một chuyến như lão gia đây, cần gì mà khiêm nhường mải. Bao giờ chán lại thôi.



Lý Mật đành chịu ngồi lên ghế vua. Mọi người tung hô vạn tuế.



Lý Mật đổi hiệu là Tây Ngụy vương, đổi Ngõa Cương trại thành Kim Dung

thành, Lý Mật phong Mậu Công làm quân sư, Ngụy Trưng làm thừa tướng, Tần Quỳnh làm Phi hổ tướng quân, Hùng Tín làm Liệt hổ tướng quân, còn các

tướng khác đều làm Thất phiến bát mãnh.



Yến tiệc linh đình đủ ba ngày Dân chúng mở hội mừng Chân chúa. Quân sĩ hò reo, vang cả chốn ải quan.



Ngày thư tư, Lý Mật thiết triều thương nghị việc tiến quân đánh năm ải

tới thẳng Giang Đô bắt hôn quân vô đạo phong Thúc Bảo làm binh mã Đại

nguyên soái, Giảo Kim làm tiên phong, Mậu Công làm hành quân sư Khâu

Thụy, Hùng Tín, Nguyên Khánh làm vận lương quan.



Đại binh kéo tới Lâm Dương cách thành năm dặm thì hạ trại.



Nghỉ một ngày, Giảo Kim liền đi khiêu chiến. Tướng Lâm Dương là Thượng

Tư Đồ nghe báo tức thì vác cây đề la thương, cỡi ngựa hô lôi báo ra đối

địch. Thượng Tư Đồ thấy Trình Giảo Kim mắng rằng :



- Thằng ngu ngốc kia sao đang làm vua mà lại ra đây chịu chết?



Kim đáp :



- Ta không thích làm vua nữa, ta đến đây lấy đầu mày thích tay hơn, can

chi mày nói lôi thôi, muốn sống xuống ngựa lạy ta thì được sống.



Thượng Tư Đồ thúc ngựa đánh liền. Giảo Kim giơ búa bổ. Tư Đồ biết Giảo

Kim có ba búa đầu thì vô dụng, nên gạt đỡ xong ba búa, Tư Đồ nắm mớ lông đầu hổ lôi báo giật luôn mấy cái.Lôí báo chồm lên, phun ra khói. Ngựa

Giảo Kim ngã lăn quay, hất Giảo Kim xa một trượng. Tư Đồ sai quân sĩ

trói Giảo Kim đem vào trong quan ải.



Thúc Bảo toan ra tay cứu thì Khâu Thụy vừa đi tải lương về. Khâu Thụy nói :



- Tư Đồ vốn là bạn học một thầy với lão, để lão ra lấy lời dụ dỗ cho hắn bỏ hôn quân mà theo ta, xin Nguyên soái cứ bình tâm.



Nói rồi xuất trận, Thấy Tư Đồ, Khâu Thụy xá dài trên mình ngựa :



- Lão phu mặc giáp không xuống đất lạy chào, xin lão đại huynh miễn tội cho.



Tư Đồ thi lễ nói :



- Chẳng hay lão huynh vì lẽ gì mà lại làm một kẻ phản thần theo giặc,

cái danh trung nghĩa của lão huynh từ thuở trẻ bây giờ mất hết.



Lão huynh có tuổi thành ra xử sự lầm lẫn quá, tôi lấy làm thương tiếc lắm.



Khâu Thuỵ vuốt chòm râu bạc, mỉm cười :



- Chúa thượng vô loài, giết cha hại anh, làm điều vô luân vô đạo, phải

đâu là minh chúa để tôi trung dốc lòng thờ, ngày nay thiên hạ bất bình

mà nổi loan, giặc cướp nổi như ong. Khí số hôn quân chẳng còn bao nhiêu

nữa, đại huynh chẳng biết sao còn trách lão phu, chi bằng bỏ tối tìm nơi sáng, bỏ bá đạo theo vương đạo, về đây với lão phu trọn cái tình bạn

cũ, đại huynh nghĩ thế nào?



Thượng Tư Đồ nổi giận :



- Lão già này loạn óc, đen lòng, theo giặc tội đã đáng giết rồi lại còn

đem lời mê hoặc lòng trung can này nữa, càng đáng chết hơn. Tức thì nắm

bờm ngựa giật, lôi báo quen lệ thết như hổ rống, phun khói đen ra khiến

ngụa Khâu Thụy ngã lăn vật nlgã Khâu Thụy xuống. Tư Đồ phóng thương đâm

trúng cổ Khâu Thụy.



Thế là lão tướng một phút sa cơ đã bỏ cả một đời trung dũng chốn sa trường.



Thúc Bảo được tin nhảy ngay lên ngựa ra trận trả thù cho lão tướng.



Thúc Bảo cả giận quát to :



- Tư Đồ là một tên hèn hạ, thân làm đại tướng phải dùng võ nghệ thi cao

thấp sao lại cứ bám chặt vào mớ lông đầu ngựa mà hại kẻ anh hùng, như

thế thì ta khinh ngươi hơn con vật đó.



Tư Đồ tức lắm nhưng cũng cười nhạt đáp :



- Đã thế thì không dùng ngựa nữa, mũi thương này chỉ ba hiệp lấy đầu ngươi.



Bảo nói :



- Như thế mới là hảo hán. Ta lại muốn cho quân sĩ lui xa để tránh sự nghi kỵ hại ngầm nhau.



Tư Đồ bằng lòng cho binh lui về quan ải. Đoạn Thúc Bảo nói :



- Ta ngờ rằng chỉ chừng ba hiệp ngươi không địch nổi ta lại dùng lông

ngựa, vậy có thực là tay anh hùng không cần bám vào con vật thì cùng ta

xuống ngựa tử chiến một phen.



Tư Đồ tức khí nhận lời, sau đó hai ngựa buộc hai nơi Tư Đồ dùng roi sắt, Thúc Bảo múa đôi kim giản như lá rụng mưa rào. Nhưng Thúc Bảo đã dụng

cơ mưu, cứ đánh một hiệp lại lùi năm bước dứ cho Tư Đồ đuổi mãi đến chỗ

sườn núi che khuất hẳn con ngựa lôi báo kia đi.



Từ Mậu Công ghé tai bảo nhỏ Bá Dương.



Dương vâng lệnh đến chỗ buộc ngựa, nhảy ngay lên yên lôi báo, nhổ cả cây đề la thương phóng vào trong ải.



Thúc Bảo đưa mắt trông rõ lại dứ Tư Đồ về chỗ cũ rồi cười khanh khách :



- Ngựa của túc hạ đã mọc cánh bay lên trời rồi!



Tư Đồ biết mắc mưu đỏ mặt nói :



- Thật là quân cường đạo ăn cắp ngựa ta. Thôi thế đem Giảo Kim ra đổi vậy.



Rồi gọi quân sĩ giải Giảo Kim ra.Bên này Bá Dương cũng đem lôi báo và đề la thương trả lại, đón Giảo Kim về.



Hai bên cùng thu quân vì trời đã tối. Vào ải, Thúc Bảo dặn nhỏ Bá Dương như thế như thế...



Bá Dương lĩnh mệnh đang đêm đem quân ra phía tây sau núi dào một cái hố

rất dài. Bá Dương ngồi trong đó, bảo quân sĩ lấy chiếu phủ lên trên, rồi trải cỏ và đất Sớm hôm sau, Thuc Bảo khiêu chiến, đánh năm sáu hiệp rồi chạy về cái hố đào sẵn. Thúc Bảo dừng ngựa nói :



- Nếu Tư Đồ vẫn là anh hùng thì chớ nên dùng lông ngựa nhé.



Tư Đồ nghiêm mặt nói :



- Trượng phu có bao giờ thèm nói dối. Ta chỉ thấy các ngươi lừa ta, chứ khi nào ta cần lừa lại đâu.



Thúc Bảo đề nghị lại xuống đất đánh nhau Tư Đồ cười đáp :



- Tần Quỳnh muốn ta mắc mưu lần nữa đó chăng?



Bảo đáp rằng :



- Ở đây quãng trống đồng không, chung quanh hàng mười dặm không có một

nóc nhà, một bóng người, còn có ma nào hiện ra ăn cắp ngựa của nhà ngươi nữa.



Tư Đồ nhìn quanh rồi xuống đất, lại cắm cây đề la thương xuống, buộc ngựa vào đó.



Thúc Bảo lại dùng kim giản, Tư Đồ dùng roi, hai bên đánh nhau vô cùng

hăng hái. Thúc Bảo lại vừa đánh vừa lùi mãi. Bá Dương ở dưới hố gần lôi

báo thấy Thúc Bảo nhử Tư Đồ đã xa bèn chui lên, nhảy lên lưng hổ lôi báo chạy một mạch về quan ải.



Lát sau, Tư Đồ về nơi buộc ngựa quát vang lên :



- Lại có kẻ cắp ngựa của ta rồi!



Thúc Bảo cười đáp :



- Cái thằng bạn của tôi lạ quá. Hắn thích con ngựa của túc hạ nên cứ cố

lấy cho kỳ được. Thôi kính chào túc hạ. Mai lại quyết một trận thư hùng

nữa.



Rồi ra roi cho ngựa chạy bay vào ải quan. Tư Đồ đỏ mặt tía tai, hầm hầm đi bộ về bản trại.



Thúc Bảo lấy được ngựa quý, mở tiệc ăn mừng. Giảo Kim rượu say vào buồng ngủ trước. Đến canh ba thức dậy chợt nghĩ đến con lôi báo, nhớ lúc ngã

chổng kềnh suýt chết thì nổi giận, vùng ngay dậy. Ra tàu ngựa, Kim một

tay nắm bờm, một tay đấm luôn lấy cái, khiến lôi báo gầm lên như sấm.

Mấy trăm ngựa chung quanh ngã lăn, phòi cả bọt mép ra. Kim giật nảy mình cũng ngã nhào xuống đất. Đứng lên cáu tiết vớ nắm lông mà giựt rồi nhảy lên phóng ra ngoài ải.



Con lôi báo càng phóng Kim càng dứt bờm làm cho đám lông thần trụi

nhẵn.Lôi báo đau quá đứng ngóc đầu lên,Giảo Kim lăn đi mấy vòng không

ngóc lên được nữa Lôi báo thẳng đường về ải Lâm Dương với chủ cũ.



Tư Đồ thấy ngựa quý về mừng lắm, xem đến bướu thì thấy mất cả nắm lông.

Đồ làm cách nào nó cũng như câm điếc (từ đấy về sau, tới khi Thúc Bảo

dành phá Đồng Kỳ nó mới gầm một tiếng. Sau gầm một tiếng ở Dương Châu

trong trận cướp Trạng nguyên, trận ở Mỹ Lương châu Uất Trì Cung, Đại

chiến lại gầm một tiếng. Khi qua bể Chinh Đông lại gầm một tiếng sau

cùng).



Thấy mất lôi báo, Thúc Bảo cả giận thét lôi Giảo Kim ra trảm, Giảo Kim la ầm ĩ :



- Tần huynh coi ta sao không bằng con vật. Chẳng ra gì ta cũng đã là một ông vua, xưa lại là ân nhân của nhà ngươi. Nay giết ta vì tiếc ngựa, ta chết cũng đành, chỉ lo cho thiên hạ cười chê ngươi là bất nghĩa.



Thúc Bảo vội thân cởi trói, vái lạy mà rằng :



- Trình đại huynh xá lỗi cho. Đó là vì quân lệnh. Vì tình riêng thì quân pháp bất nghiêm, còn dám dạy ai được nữa. Đại huynh xét kỹ cho.



Dứt lời, có tín báo Tư Đồ cỡi lôi báo đến thách đánh nhau, Thúc Bảo sai nổ pháo, đem tướng sĩ ra ngoài ải.