Thuyết Đường

Chương 20 : Tần Vương bị nạn, Uất Trì Cung đóng khố đi cứu giá

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Đại binh Tần vương nhằm thẳng đường Tràng An đi như nước.



Một hôm gần qua con đường rẽ về Lạc Dương Tần vương bỗng gò cương ngựa đi ngang Từ Mậu Công nói :



- Ta còn thắc mắc về hai tướng La Thành, Đơn Hùng Tín ở Lạc Dương, biết làm cách nào để chiêu dụ?



Mậu Công nói :



- Chiêu dụ La Thành thì dễ chứ Đơn Hùng Tín thì không sao được. Vì ngày

trước Thánh thượng đã vô tình bắn chết anh ruột hắn là Đơn Hùng Đạo. Bởi vậy Tín vẫn thề không bao giờ hàng Đường. Huống chi, ngày nay Vương Thế Sung phong Tín làm Phò mã. Nay chúa công nên đến đánh Lạc Dương. Bên

trong đã có La Thành, lo gì không lấy được thành trì đó. Lại được cả La

Thành theo ta nữa.



Tần vương nghe lời, truyền binh rẽ đến Lạc Dương. Ba hôm sau tới nơi, Tần vương hỏi ai muốn ra trận lập công đầu?



Uất Trì Cung đi. Quân sĩ Lạc Dương vào báo. Vương Thế Sung triệu họp các tướng thương nghị. Hùng Tín xin ra nghênh địch. Hùng Tín cầm giáo lên

ngựa, thẳng tới trận tiền, thấy Uất Trì Cung đen đủi dữ dội thì bật cười hỏi họ tên.



Bên này Trì Cung thấy Hùng Tín tóc râu đỏ như lửa, mặt xanh răng dài nhọn như hổ, thì cũng bật cười hỏi họ tên.



Khi đã thông rõ tính danh, hai tướng cùng giáp chiến. Được hai chục

hiệp, Hùng Tín thấy ngọn xà mâu của Trì Cung vô cùng lợi hại bèn giục

ngựa chạy vào thành.



Hùng Tín Tín thẹn với Vương Thế Sung, không vào dinh vội, lẻn đến nhà riêng nói với La Thành :



- Tướng Đường võ nghệ và sức khỏe thật phi thường. Em nên nghĩ cái tình huynh đệ bấy lâu mà ra rửa cái nhục cho anh.



La Thành đáp :



- Giặc đến thì phải đánh, đó là bổn phận của kẻ ăn lộc chúa. Xin anh cứ yên lòng. Em sẽ đánh tan giặc.



Tức thì mặc giáp, cầm thương lên ngựa. Ba tiếng pháo nổ, ngựa La Thành

phi ra như gió. Uất Trì Cung thấy một tướng trẻ tuổi, giáp trắng, trụ

trắng, mặt như nhồi phấn, môi tựa thoa son, mắt sáng như sao, thân hình

cao mạnh, sử ngọn thương dài sắc loáng, trong bụng khen thầm: “Thằng bé

này phải là dòng hổ tướng. Ta vẫn nghe đồn trong thiên hạ dòng dõi họ La có tài đánh thương. Thằng bé này đó chăng?”



Nghĩ vậy hỏi to :



- Có phải mày là con cháu nhà La tướng đó không?



La Thành kinh ngạc đáp :



- Chính ta đây. Ngươi tên chi cho ta biết kẻo ngọn thương họ La này chưa từng giết kẻ vô danh.



Trì Cung xưng tên rồi phóng xà mâu đánh liền. La Thành cả cười, huy động hết tài thương pháp thành một vòng ánh sáng quấn lấy người ngựa Trì

Cung. Ngọn xà mâu cũng dụng hết thần oai, quấn trọn bên mình La công tử. Hai tướng mặt đen, mặt trắng đua tài, khiến Tần vương luôn mồm khen

ngợi.



Đã dư hai trăm hiệp, La Thành dùng độc thủ hồi thương quay ngựa chạy.

Thấy Uất Trì Cung đuổi theo. Tần Thúc Bảo đứng cạnh Tần vương giậm chân

kêu :



- Chết rồi, không khéo thì Trì Cung bị ngã vì miếng hồi thương lợi hại của La Thành đó!



Dứt lời, con ngựa của La Thành đã giơ ngang, cây thương của La Thành đã

giáp người Trì Cung, trở đốc đánh ba lần vào đầu Uất Trì Cung. May mà

Trì Cung võ nghệ cao cường, giơ xà mâu đỡ được hai ngọn, đến miếng thứ

ba không đỡ kịp bị mũi thương đâm trúng cái hộ tâm kính bằng đồng ở

ngực. Mảnh đồng vỡ đôi ra nhưng chưa tới thịt.



Trì Cung tái xanh mặt kêu to một tiếng.



- La Thành giỏi đó!



Rồi phi ngựa chạy về dinh. Giảo Kim cười nói :



- Ta cứ tưởng ngọn roi của ngươi đã đánh tan sọ La Thành ra rồi!



Trì Cung nói :



- La Thành thực tài, ta không sao địch nổi. Trình huynh thừ ra đọ sức xem mới biết.



Giảo Kim nói :



- Ta mà ra thì được một búa, La Thành phải hàng ngay.



Tần vương nói :



- Nếu vậy thi xin nhờ Trình huynh chiêu dụ hộ.



Uất Trì Cung cười thầm: “Thằng cha này chỉ nói khoác. Được lắm, mai ta sẽ ra xem hắn xử trí ra sao”



Hôm sau Đơn Hùng Tín lại giục La Thành ra khiêu chiến. Bên này Tần vương cũng giục Giảo Kim ra. Đã trót khoe khoang, Giảo Kim đành vác búa lên

yên xuất trận. Uất Trì Cung cũng đi kèm xem Giảo Kim có làm nên trò

trống gì không. Có ngờ đâu Giảo Kim tinh ma quỷ quái, tiến ngựa đến

trước La Thành mắt nháy tay đặt trước ngựa để ra hiệu nói to lên rằng :



- La Thành kia!



Lại nháy một cái nói tiếp :



- Sao hôm qua, dám vô lễ với Uất Trì Cung, đánh cho hắn thất điên bát đảo, về chết ngất đi vì sợ hãi.



Rồi lại liếc, nháy lia lịa :



- Cho nên ta nổi giận, hôm nay ta quyết lấy đầu ngươi cho Uất Trì Cung được biết võ nghệ của ta.



Rồi tiến lên dăm bước nữa khẽ thầm thì :



- “La hiền đệ ơi, ta cúi đầu cắn cỏ lạy hiền đệ rủ lòng thương cái thân

ta mà sinh phúc nhường cho ta mấy búa để cho Tần vương và Uất Trì Cung

trọng vọng ta tí chút. Hiền đệ anh hùng đã nổi danh thiên hạ, nay vì

tình nghĩa anh em mà ban cho cái ơn lớn đó, ta không bao giờ dám quên.



Nói rồi múa búa bổ liền. La Thành hiểu ý che miệng, giơ thương đỡ.



Giảo Kim lại gầm thét, bổ luôn, La Thành lại giật lùi đỡ, vờ kêu to :



- Ái cha cha! Giảo Kim! Giỏi lắm!



Giảo Kim gầm gừ bổ luôn búa thứ ba.



La Thành vờ lạng người đi và làm cho cây thương bật lại, rồi kêu lớn :



- Ta chịu thua rồi! Giỏi lắm!



Đoạn phi ngựa chạy. Giảo Kim thúc ngựa đuổi theo, miệng vừa rống lên như hổ vừa lẩm bẩm :


- Tối nay ta ngủ một giường với chúa công.



Tần vương vốn hiền, yên mến mọi người như gan ruột, vui vẻ nói :



- Còn gì hay hơn nữa. Tướng quân ngủ với ta.



Rồi dắt tay Cung mà về cung nghỉ. Cung say quá nằm xuống ngủ ngay. Tần

vương rón rén ghé mình bên cạnh. Nửa đêm Cung cựa mình gác cả chân ngang bụng Tần vương, vương không muốn cựa sợ Cung thức giấc, cứ nằm yên cố

chịu mà chờ sáng.



Nhắc lại Vương Thế Sung đã viết bốn phong thư mật ước, sai đi triệu bốn Đại vương giúp sức đánh Đường Triều.



Hạ Minh vương Đậu Kiến Đức ở Minh Châu thấy lời thư của Vương Thế Sung

tha thiết yêu cầu nhớ đến cái thù cha con Lý Nguyên Bá phải góp sức diệt Đường lại xin đem quân cứu Lạc Dương đang bị Tần vương uy hiếp.



Kiến Đức viết thư phúc đáp, nhận lời đi giải cứu. Ngay hôm sau, Kiến Đức sai Nguyên soái Lưu Hắc Thoát ở lại giữ nước, còn mình thân điểm một

vạn binh cùng mang mười đại tướng đến Lạc Dương.



Mạnh Hải Công ở Tào Châu tiếp được thư cũng mang ba bà vợ và một vạn

binh đi giúp Vương Thế Sung. Cao Đàm Khánh ở Tương Châu cũng điểm trung

sĩ thẳng Lạc Dương kéo đến.



Vương Thế Sung nghe tin binh mã bốn Đại vương đã lục tục kéo đến, bèn sai Hùng Tín đem quân ra đón ngoài thành nghênh tiếp.



Tần vương nghe báo đại binh Đậu kiến Đức giúp Thế Sung diệt Đường thì buồn rầu nói :



- Cậu ta đã đến, ta là phận cháu đánh cậu tức là đánh lại mẹ ư?



Mậu Công đáp :



- Kiến Đức nhớ cái thù Lý Nguyên Bá bắt quỳ dâng hàng biểu mà đến đó thôi.



Đang nói, thấy báo tin Đậu Kiến Đức đem bốn tướng đến cửa dinh thách đánh, Thúc Bảo cúi chào Kiến Đức, nói :



- Tôi nghe nói Đại vương là cậu của chúa công tôi, sao lại đánh cháu giúp người dưng nước lã?



Kiến Đức nói :



- Tần Quỳnh không nhớ câu chuyện ở núi Tử Kim Sơn khi xưa ư? Ngươi về gọi Thế Dân ra đây cho ta dạy bảo.



Bảo nói :



- Chúa công ta chỉ có thể nói chuyện với người trong đạo giới, Đại vương đã bỏ đạo giới mà cắt tình máu mủ, tự làm tay chân cho kẻ khác sai

khiến, người như thế sao đáng được hầu chuyện chúa công ta!



Kiến Đức giận thét lên, gọi các tướng ra đánh.



Tức thì Tô Định Phương, Đỗ Định Phương, Lương Định Phương, Sái Định Phương đổ cả ra.



Thúc Bảo tung hoành đánh bốn tướng, gươm đao xoang xoảng. Kiến Đức cũng

nhảy vào trợ chiến. Một mũi thương hiểm ác đã kết liễu tính mệnh Định

Phương rồi tiện tay kia, Thúc Bảo rút giản đánh trúng lưng Kiến Đức. Đức hộc máu ra thua chạy. Ba tướng kèm Tiến Đức lủi thủi về dinh.



Thúc Bảo trở về. Tần vương vừa mừng vừa buồn bã thở dài :



- Cậu cháu tranh giành nhau, thiên hạ tất chê cười. Nhưng tự cậu ta gây thù oán, ta cũng phải nghênh địch chứ biết làm sao.



Dứt lời lại có tin Đơn Hùng Tín đem các tướng đến khiêu chiến.



Mậu Công sai La Thành ra trận.



La Thành nói :



- Quân sư thể tình cho. Tôi nào lại nỡ đánh Đơn Hùng Tín. Xin quân sư tránh cho tôi điều vong bội ấy.



Mậu Công sai Thúc Bảo. Bảo cũng nói như La Thành. Giảo Kim xin đi.



Tần vương căn dặn :



- Ta rất có lòng yêu Hùng Tín, Trình vương huynh chớ hại Tín nhé.



Giảo Kim vác búa xông ra, lớn tiếng :



- Thế nào, đã lâu không gặp mặt, Đơn nhị ca bình yên chứ?



Hùng Tín cười nhạt :



- Cám ơn đại huynh. Ngươi gọi thằng mặt vàng ra đây ta nói chuyện.



Giảo Kim đáp :



- Tần Quỳnh vong ân bội nghĩa không dám gặp ngươi đâu.



Tín trừng mắt hỏi :



- Thế ngươi ra đây làm chi vậy?



Kim đáp :



- Ta nhớ nhị ca, nên muốn ra nói với nhau vài câu cho bõ công ao ước, thực tình không muốn đánh nhau, vì lòng ta không nỡ.



Tín cười :



- Ta nhường ngươi hạ thủ trước đi.



Kim cũng cười :



- Không dám, xin nhường nhị ca hạ thủ trước.



Tín nghiêm mặt lại :



- Ta đâu nỡ phụ tình bạn hữu như các ngươi.



Rồi đó gọi các tướng ra giao chiến với Giảo Kim. Sử Nhân vác đao ra chém. Giảo Kim ngoảnh lại nói với Hùng Tín :



- Buộc lòng phải thất lễ. Ta xin lỗi nhé.



Dứt lời, một búa xả Sử Nhân làm hai mảnh. Con ngựa Sử Nhân cỡi cũng đứt xương sống, giãy chết trên vũng máu chủ tướng.



Rồi quay sang tả, lại búa nữa làm bay đầu Tiết Hoa. Máu ở cổ xác chết

phun ngược lên trời. Phú Đại Dụng luống cuống suýt ngã, ôm cổ ngựa mà

trốn chạy. Giảo Kim thúc ngựa đuổi theo, tiếp thêm búa thứ ba, Đại Dụng

đứt ngang mình, một nửa trên yên, một nửa nhào theo vó ngựa.



Hùng Tín rụng rời khóc rống lên :



- Thằng khốn nạn này mày giỏi lắm!



Rồi phi ngựa vào thành, điếu kiều buông vội, đóng chặt cửa thành Lạc Dương, không dám thò đầu ra nữa.