Thuyết Đường
Chương 5 : Xem hoa đăng, Quốc Viễn đốt Tràng An
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Dương Việt Công thấy các quan tứ xứ cho người đem lễ vật đến nhiều quá,
nên giữa canh hai, sai mở cửa thành, hạ lệnh cho quan Tuần thị kiểm soát mới đệ vào trong phủ Việt công.
Quan Tuần thị là Võ Văn Thành Đô, sức khỏe như sư tử một ngọn lưu kim
sang địch được muôn người, thiên hạ xếp đặt Võ Văn Thành Đô là anh hùng
thứ hai trong triều Tùy đế. Đó là con trai lớn của Võ Văn Thuật đang
ngồi ghế đại thần trong triều.
Hồi canh năm, bá quan văn võ vào yết kiến Dương Việt công, chúc mừng
thượng thọ. Việt công đội mũ thất bảo, ngồi trên ghế cao bọc gấm, tỳ
thiếp đứng hầu sau lưng đẹp như tiên nga giáng thế.
Bên Dương Việt công có một người họ Lý tên Tĩnh, hiệu là Dược Sư, vốn là đồ đệ đức Lâm Thiều Nhiên, có tài hô phong đảo vũ, cưỡi mây đạp gió,
đoán biết hết việc trước sau.
Các quan được Dương Việt Công đãi yến, ca nhạc múa hát vang lừng. Ba
trăm mỹ nhân ra chuốc rượu, cuộc vui kéo dài tới sáng. Việt công đã cắt
môn hạ mỗi người nhận lễ vật của các quan từng quận một.
Lý Tịnh nhận lễ vật miền Sơn Đông.
Tần Thúc Bảo đem lễ vật đệ trình. Lý Tịnh thấy Thúc Bảo tướng mạo anh
hùng, biết là một sao Thiên Bồng hạ giới, Lý Tịnh cung kính kéo ghế mời
Thúc Bảo ngồi.
Xem thủ bản biết là Tần Quỳnh, bèn sai đặt tiệc khoản đãi. Giữa tiệc Lý Tịnh buông chén hỏi :
- Ông đi với mấy người nữa tới đây?
Thúc Bảo nói trái đi :
- Chúng tôi thừa lệnh quan trên, chỉ có hai hầu gánh lễ vật mà thôi.
Lý Tịnh mỉm cười :
- Tôi ngồi đây nhưng mắt nhìn ngàn dặm, biết rằng ông đi với bốn người bạn nữa. Quân hầu cả thảy mười hai tên.
Thúc Bảo giật mình đứng dậy vái Lý Tịnh mà rằng :
- Quả như tiên sinh nói, chúng tôi xin bái phục. Nhưng mong tiên sinh giữ kín cho.
Lý Tịnh nói :
- Việc đó không can hệ. Có điều can hệ hơn là ông sắp mắc tai vạ lớn.
Đêm nay ông chớ cùng bạn đi xem hội. Sớm mai nên về Sơn Đông là hơn hết.
Thúc Bảo nói :
- Nhưng chưa được giấy chứng nhận của Dương đại nhân thì chúng tôi không dám về phục mệnh Lý Tịnh nói :
- Điều đó do tôi quyết định.
Bèn viết giấy, thay Dương Việt công, trả lời Đương Bích là Tần Thúc Bảo
đã nộp trình đủ lễ vật rồi. Thúc Bảo nhận giấy sụp lạy lui ra.
Tiễn theo ra tận cửa, Lý Tịnh lại ân cần dặn chớ đi xem hội.
Thúc Bảo đi được dăm bước, Lý Tịnh lại gọi quay trở lại nói rằng :
- Hảo hán ra đi tôi vẫn không được yên tâm, vì dầu sao hảo hán cũng khó
tránh được tai vạ lớn. Nay vì chút duyên nợ với nhau nên vì ông mà tôi
bảo vệ cho qua vận hạn. Đây, ông giữ cái túi này, chờ khi nguy cấp lấy
túi mở ra tung lên trời mà niệm chú: “Lý, anh mau giải cứu” bấy giờ sẽ
tai qua nạn khỏi.
Thúc Bảo nhận túi, lại sụp lạy rồi rảo bước đi. Ra đến tửu quán, cho Đào Dung năm lạng bạc, đoạn ngồi ăn cơm uống rượu, Bảo nghĩ thầm :
- Khi lên sơn trại, vì việc muộn xem hoa đăng Tràng An mà bọn Tề Quốc
Viễn theo đi. Nay tới đây bảo họ mà lén lút về, sao gọi là trượng phu,
hảo hán. Thà gặp tai nạn rồi sau sẽ liệu, chứ không nên lừa dối bạn mà
mang điều thất tín. Cái danh trong sạch của ta sẽ vì thế mà bị chúng coi thường mất!
Ăn xong, trả tiền chủ quán, Thúc Bảo lên ngựa về chùa, thấy bọn Vương Bá Dương đã sửa soạn áo quần sắp vào thành. Thấy Bảo về, chúng reo mừng
nói :
- Có thế chứ, một lời của Tần nghĩa sĩ nói ra, khác gì dao chém đá.
Nay đại ca về đón chúng mình đi xem hội đấy, ta cùng đi kẻo muộn.
Mọi người kéo Thúc Bảo ra, sắp lên ngựa thì Bá Dương nói :
- Chúng ta đi xem hội sẽ la cà, ca lâu tửu quán cho thỏa thích, nay
vướng ngựa thì phiền nhiễu lắm, vậy xem trẩy bộ, các ông nghĩ nên chăng?
Mọi người bằng lòng. Duy có Thúc Bảo Chợt nhớ tới lời Lý Tịnh thì thế
nào mình cũng bị vạ to, nên Bảo nghĩ: “Việc tiên đoán của Lý Tịnh ta nên tin một nửa, ngờ một nửa. Nếu quả đúng thì khi đó đi chân chay sao
thoát? Âu là đi ngựa để phòng lúc tháo thân”.
Vì vậy Bảo nói nên đi ngựa. Bá Dương thì đi chân. Hai ngươi không ai nhường ai cả. Lý Như Khuê nói :
- Theo ý ngu đệ thì ta cứ cưỡi ngựa tới cổng thành, sẽ giao hành lý và
ngựa cho hàng quán, như thế thì không bận bịu gì mà lại đỡ mỏi chân.
Mọi người đồng lòng theo cách ấy. Năm ngựa phi như gió. Một lát tới cổng thành, tìm một khách điếm rộng nhất mà uống rượu và gửi ngựa. Thúc Bảo
phòng bất trắc, đưa thư trả lời của Lý Tịnh cho hai tên theo hầu giữ hộ, và dặn nhỏ :
- Ngựa của ta cứ để yên cương rồi chờ sẩm tối đem đến sát cổng thành mà chờ ta. Phải nên ghi nhớ đó.
Rượu xong, Bảo cùng bọn Bá Dương giắt đoản đao vào mình phòng thân, đem hai kẻ thân tín theo hầu, kéo cả vào thành xem hội.
Tới nơi thấy cửa nhà tráng lệ đèn treo lá kết ngựa xe tấp nập, người
chen chúc ngược xuôi như nước, chỗ này tửu quán nam nữ thanh tú nô đùa,
chỗ nọ ca lâu tài tử giai nhân đàn hát.
Bọn Thúc Bảo cười nói vui vẻ lắm, qua cổng đại dinh Tư Mã là Võ Văn
Thuật, thấy lâu đài nguy nga, ngoài sân có cỏ rộng thêng thang dựng một
nhà chòi lớn trên đề chữ “Thái hài lâu” bất cứ sang nghèo đều được mời
lên để đánh cầu.
Lầu đó được dựng lên do ý của công tử con út của Võ Văn Thuật là Võ Văn
Hóa Cập. Hóa Cập xưa nay cậy thế cha chơi bời lêu lổng, quanh hắn có một lũ a dua nịnh hót.
Hóa Cập ngồi trên đài cao, sau lưng có bọn đầu trâu mặt ngựa. Hóa Cập ra lệnh rằng hễ ai đá được quả cầu ngũ sắc qua cầu đài thì được thưởng bạc năm thoi lụa năm tấm, hễ ai đá cầu qua biển Thái hài môn thì được
thưởng ngân bài và vải lụa, kẻ nào đá không trúng thì bị đày tớ của bọn
đầu trâu đứng sau Hóa Cập kia múc nước bẩn hắt vào mặt cho công chúng
cười vang chế giễu.
Thấy lạ, năm hảo hán bước vào coi. Trong số năm người, duy có Tề Quốc
Viền tự thuở nhỏ đã làm nghề lạc thảo lục lâm nên không biết trò chơi
ấy, còn như Lý Như Khuê vốn xưa là tay hào phú phong lưu, Thúc Bảo vốn
người từng trải chốn kinh thành. Bá Dương vốn là một võ quan Sà Phò mã
thì có mùi chơi gì là chưa nếm. Bốn người không cho lối đá cầu là lạ duy có Quốc Viễn cứ đứng tròn mắt ngẩn ra xem.
Viễn níu áo giục Sài Thiêu vào chơi thử. Sài Thiệu vốn xưa nay thích đá
cầu. Tên lính hầu đứng gần đấy bung quả cầu ngũ sắc ra nói với Sài Thiệu :
- Xin Phò mã đá cầu tiêu khiển.
Sài Thiệu hỏi :
- Bên cạnh công tử kia có hai mỹ nữ, chẳng hay ả đó có biết chơi cầu hay không?
Tên lính đáp :
- Công tủ tôi mua hai nàng đó ở xóm nhà hát, mới mang về. Một nàng là
Thái Bài Phi, một nàng là Kim Phượng Vũ cả hai cùng giỏi đàn ca, mà nghề đá cầu lại càng giỏi lắm.
Sài Thiệu cao hứng nói :
- Ta muốn cùng hai nàng đó dạo chơi một ván cầu ngươi vào hỏi dò xem.
Tên lính đáp :
- Điều đó chẳng khó chị, miễn tướng công cho tôi một món tiền uống rượu.
còn quàn nơi chính điện.
Đến ngày làm lễ an táng, Dương Tố phò Thái tử Quảng mặc đồ tang phục, cử ai trước linh cữu Tùy Văn Để. Đoạn mặc các phục: mũ bình thiên, áo long bào, lên ngai vàng. Triều thần phục lạy, tung hô vạn tuế.
Hết thảy đều được tước lớn, lộc cao.
Tùy Dạng Đế mới lên ngôi được một hôm đã sai Võ Văn Thành Đô đem quân
vây nhà Ngữ Kiến Trương, giết hết trẻ già, tịch thu gia sản.
Gia quyến Kiến Trương không sót một mạng nào, duy có tên chăn ngựa tên
là Ngữ Bảo, mau chân chui qua giậu, ngày đêm về Nam Dương báo cho Ngữ
Vân Thiệu biết tin dữ dội này.
Che đậy muu gian, Dạng Đế lại vờ nhân đức truy phong cho Thái tử Dũng
làm Phong Lang vương, lập miếu thờ, thấy thế thiên hạ càng bàn tán.
Võ Văn Thuật và Dương Tố sợ rằng Ngư Vân Thiệu ở Nam Dương là con Ngũ
Kiến Trương (vốn có sức mạnh địch muôn người) biết tin cha bị giết sẽ
đem quân về kinh đô hỏi tội. Bèn đem việc ấy tâu với Tùy Dạng Đế.
Dạng Đế có ý sợ, sai Hàn Cầm Hổ là Trấn nam đại liên soát. Mã Thúc Mưu
làm tiên phong. Vô địch tướng quân Võ Văn Thành Đô đi tập hậu, sáu mươi
vạn hùng binh khởi hành ngay hôm đó.
Đây nói Ngữ Vân Thiệu, con kiến Trương, mặt như ngọc tia mắt sáng như
sao, tiếng nói sang sảng, sức cử đỉnh ngang Hạng Vũ, vào chỗ muôn quân
như chỗ không người, trong tay có muời vạn hùng binh giữ Nam Dương.
người ta xếp Ngữ Văn Thiệu vào bậc anh hùng thứ năm thời ấy. Vợ là Đậu
Thị, mới sinh được một con trai, còn bé lắm.
Một hôm, Vân Thiệu cùng mười nha tướng đến Thái hoành sơn săn bắn, quân lính căng lưới, thả chó, sục tìm hươu nai.
Trên núi có một Đại vương, họ Hùng tên Khoát Hải. Hải là một hảo hán
lưng to vai ôm, đầu hổ, mặt beo, tiếng nổi như sấm hai cánh tay mang nổi nghìn cân. Đã từ lâu Khoát Hải xưng vương trên núi, cùng ba nghìn lâu
la chuyên giết người lấy của, hành khách sợ hãi Thái Hoành sơn mà phải
tìm đường đi tắt.
Khoát Hải một buổi sáng xuống núi, thấy hai con hổ lớn xông tới, bèn túm lấy cổ đôi hổ ấn xuống rồi hai chân đá hai cái, đôi hổ vỡ óc ra mà
chết.
Khi đó Ngữ Vân Thiệu đang săn ở ngọn núi trên này trông thấy một hảo hán hai tay bóp chết hổ, liền sai gia tướng đến mời lên nói chuyện. Khoát
Hải hỏi :
- Chủ mày là ai?
Gia tướng đáp :
- Là Nam Dương Ngữ Hầu Vân Thiệu.
Nghe tên Khoát Hải thầm nghĩ :
- Đây là một tay anh hùng danh tiếng, nhân dịp này, ta yết kiến xem sao.
Một lát tới nơi, Khoát Hải thấy Vân Thiệu tướng oai phong thì vái mà xưng tên tuổi.
Vân Thiệu nói :
- Bản soái thấy hảo hán hai chân đá hai hổ có lòng kính yêu, nay muốn
mời hảo hán về làm tôi triều đình, đứng trong hàng đại tướng, hảo hán có ưng không?
Khoát Hải không có ý ở mãi chốn lục lâm, mừng lắm, nói :
- Được vậy chúng tôi không dám quên ơn Nguyên soái.
Vân Thiệu lại cùng Khoát Hải kết làm anh em. Thiệu hơn tuổi làm anh. Thiệu nói :
- Hiền đệ hãy lên núi đợi ít ngày, ta sẽ đưa biểu về triều đình chiêu an đã.
Khoát Hải vái lạy rồi xuống hai tay xách hai xác hổ lớn lên sơn trại.
Vân Thiệu về tới hậu dinh, Đậu phu nhân hỏi :
- Phu tướng đi săn có được gì không?
Vân Thiệu cười đáp :
- Ta săn được một tay hào kiệt, có người ấy bên cạnh, còn lo gì nữa.
Đoạn đem chuyện Khoát Hải đánh hổ, rồi chuyện cùng nhau kết nghĩa, kể cho phu nhân nghe. Đậu phu nhân rất vui mừng.
Nhắc lại tên mã phu Ngữ Bảo trốn được, đang ngày đêm thẳng tới Nam Dương thì dọc đường lại nghe tin Dạng Đế sai Hàn Cầm Hổ làm Đại nguyên soái
đem quân đánh Vân Thiệu, hắn lại càng ra sức, bỏ cả ăn uống để mau chóng tới Nam Dương. Vào đến Nam môn, Ngữ Bảo cầm dùi trống đánh liên chi hồ
điệp như trống cướp. Đánh xong, mệt quá ngã lăn ra bất tỉnh.
Quân canh bắt đem vào trong dinh. Đến khi tỉnh dậy, mở mắt ra nhòm thấy Vân Thiệu, Ngữ Bảo òa lên khóc rồi sụp lạy :
- Nguyên soái bình tĩnh ngồi đây, có ngờ đâu cả gia quyến họ Ngữ nhà ta
đã bị bọn gian thần Dương Tố âm muu giết chúa thượng rồi giết luôn cả
dòng dõi họ Ngữ rồi.
Vân Thiệu cả kinh vội hỏi đầu đuôi. Ngữ Bảo thuật rõ việc Thái tử Dương
Quảng lập mưu giết Văn Đế, sau lại ép Ngữ tướng công làm chiếu giả, Ngữ
tướng công không nghe nên bị chúng giết nốt, lại đem cả nhà họ Ngữ ra
tru diệt.
Vân Thiệu thét to một tiếng, ngã gục xuống đất. Đậu phu nhân và các
tướng xúm lại cứu chữa. Vân Thiêu khóc rống lên. Phu nhân cũng nước mắt
chứa chan, hồi lâu mới tìm lời an ủi chồng, Vân Thiệu nghiến răng nói :
- Dòng dõi họ Ngữ này từ tổ phụ đến ta một lòng gánh giang sơn thờ chúa, không quản gì da ngựa bọc thây, nay hôn quân vô đạo giết phụ thân, lại
chém sạch cả nhà, ta nguôi làm sao được!
Ngữ Bảo nói :
- Hiện nay, triều đình đã sai Hàn Cầm Hổ đem đại binh sắp đến vây Nam Dương bắt Nguyên soái, xin lão gia định liệu.
Vân Thiệu lại giận uất thét to lên :
- Nếu vậy thì chúng bách ta quá lắm. Ta thề cùng chúng không đội trời chung.
Bèn sai đánh trống, triệu tập ba quân. Ngữ Vân Thiệu mặc tang phục, kéo cờ trắng, bước ra giáo trường nói to rằng :
“Lão Thái sư ta ở triều làm quan Bộc sạ đã có công đánh đông dẹp bắc,
bình định Trung Nguyên. Ngày nay Thái tử Dương Quảng giết cha, giết em
để đoạt ngôi, lại giết thân phụ ta và tru diệt toàn gia họ Ngữ, như vậy
chưa hả, lại cử đại binh đến dây hòng bắt ta mà giết nốt. Ta tự nghĩ
triều đình đã bất công ghét bỏ, ta muốn bỏ Nam Dương trốn đi nơi khác,
chư tướng quân nghĩ có nên chăng?”
Hỏi dứt lời, một dũng tướng tên gọi Tư Mã Siêu, mắt xanh râu đỏ, cầm đại đao bước ra nói :
- Nguyên soái sao lại trốn. Dương Quảng giết cha cướp ngôi lại hãm hại
Thái sư, chúa đã vô đạo kẻ bề tồi có quyền thí bỏ để rửa cái thù huyết
mạch. Nay Nguyên soái bỏ đi, tức là nhu nhược mà hương hồn lão Thái sư
tất ngậm ngùi nơi chín suối. Xin cho chúng tướng ba quân hết thảy mặc đồ tang, quyết chiến.
Vân Thiệu nói :
- Tướng quân có lòng khảng khái, ta rất cám ơn, song còn các tướng nghĩ thế nào?
Hỏi chưa dút lời, thống chế Tiêu Phương, mặt trắng râu dài, quen sử ngọn trường thương, sức địch muôn người, bước ra nói to :
- Nuôi quân tướng mười năm mới có một ngày dùng tới. Ngày nay lũ mạt tướng chúng tôi xin cùng Nguyên soái trả thù huyết hận.
Các tướng khác cũng quả quyết xin ra đánh.
Ngữ Vân Thiệu hài lòng nói :
- Đã vậy, sớm mai ra giáo trường luyên tập lại binh mã.
Hôm sau, một mặt dự bị binh lương cho người ngựa, một mặt lại sai Tiêu
Phong cầm lệnh tiễn đi các nơi đốc thúc nộp lương thảo, chở vào thành
ngày đêm không ngớt.