Ti Mệnh

Chương 55 : Tâm an

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Ti Mệnh và Nữ Oán đều là những người có tính cách mạnh mẽ vang dội, sự tình nếu đã định, hai người liền lập tức bắt đầu hành động.



Đây là lần duy nhất Nữ Oán lấy thân phận Thành chủ làm việc tư, lại vì vĩnh viễn hủy đi Hoang Thành Vô Cực, cũng là chính mình.



Chuyện Nữ Oán cần làm cũng không nhiều. Mở cửa thành cho Ti Mệnh, chỉ cần một cái khoát tay của nàng là xong. Khó là ở chỗ làm sao tìm được lối vào mắt trận trong kết giới bên ngoài Hoang Thành. Lần trước Nhĩ Sanh và Trường Uyên dưới cơ duyên xảo hợp mới tìm được nơi đó. Lúc này, nếu Ti Mệnh không tìm thấy lối vào mắt trận, cũng bằng với việc không tìm được đường ra ngoài, vĩnh viễn lạc trong kết giới của Hoang Thành.



Lối vào mắt trận há lại có thể dễ dàng tìm được. Hành động này của Ti Mệnh quả là liều mạng.



“Mở cửa thành đi.” Ti Mệnh cười khẽ nhìn sang Nữ Oán nói, trong mắt nàng không có nửa điểm chần chừ, dáng vẻ tựa như háo hức đi đến một cuộc hẹn.



Kỳ thật từ đáy lòng Ti Mệnh cũng cảm thấy sợ hãi, nếu chuyện không thành, nàng chỉ có thể giống như Trường Uyên, từ nay đến vạn vạn năm về sau đều bị vây trong bóng tối vô cùng vô tận. Nhưng nàng lại nghĩ, nếu không thể cứu được Trường Uyên, dứt khoát ngây ngốc ở trong bóng đêm cũng chẳng sao, cùng hắn nếm trải tư vị vắng vẻ vô biên, đó cũng có thể coi như một phương thức bầu bạn.



Cũng coi như… Không cô phụ tấm chân tình của hắn.



Nữ Oán lấy ra một cái đầu lâu nhỏ, niệm một câu thần chú, cửa thành “rắc rắc” mở ra.



Ti Mệnh thẳng lưng bước từng bước kiên định vào bóng tối. Bóng tối như một cái miệng hổ lớn, bao phủ Ti Mệnh một thân bạch y, bóng lưng nàng trông càng nhỏ bé, mong manh. Nhưng Nữ Oán có thể cảm nhận được, từ lúc Ti Mệnh bước ra khỏi Hoang Thành, bị làn gió lạnh thấu xương thổi qua, bước chân nàng chưa hề chệch đi nửa phần.



Biết là vô vọng nhưng vẫn chấp nhất, kiên định mà tiến về phía trước.



Trên đời này, điều người ta sợ nhất chính là “không biết”. Nữ Oán tự nhận, tính cách bản thân đã bị mài đến lãnh đạm cũng không dám kiêu ngạo đối mặt với những điều bản thân không biết mà không sợ không hãi. Mạnh mẽ, không cần bề ngoài hay ý nghĩ, chỉ cần lòng kiên định không gì phá được thôi cũng khiến người ta sinh ra lòng cảm phục.



Trong lòng Nữ Oán đột nhiên nổi lên tò mò, trước lúc thân ảnh Ti Mệnh hoàn toàn biến mất trong màn đêm, nàng gọi lớn: “Vì sao phải phá hủy Hoang Thành?”



“Để tâm an định.”



Kỳ thực ký ức của Ti Mệnh đã bị xóa hết, nàng hoàn toàn có thể chẳng cần bận tâm điều gì, tùy theo tâm nguyện của bản thân trước đây gả cho Thiên Đế, làm một Thiên Hậu uy phong tứ phương. Sở dĩ lừa Thiên Đế, giấu diếm mọi người, thậm chí phản bội Thiên giới, hao hết tâm tư chạy đến Hoang Thành Vô Cực “tìm chết” chẳng qua là bởi trái tim này chưa từng có giây phút nào được an.



Vì Trường Uyên, lại càng vì chính mình.



Thân ảnh màu trắng hoàn toàn biến mất trong bóng tối bên ngoài Hoang Thành, cửa thành đóng lại.
Thượng cổ Phong lan mọc khắp mọi nơi, cánh hoa bị gió thổi bay đầy trời, một cánh xẹt qua chóp mũi Ti Mệnh, vừa tiếp xúc với sinh khí đã lập tức hóa thành tro tàn. Ti Mệnh hít phải một ít, ngứa mũi hắt xì một cái.



Không quá để ý mà xoa nhẹ cái mũi, nàng bay qua một sườn núi nhỏ. Hồ nước nửa bên tượng trưng cho âm, nửa còn lại tượng trưng cho dương lẳng lặng nằm đó, quang cầu màu đỏ xoay tròn trên mặt nước. Ti Mệnh hưng phấn cười to một tiếng, giờ phút này nàng có thể nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.



Đem chiếc chuông bạc lấy từ trên cổ tay Nhĩ Sanh ra, nàng chậm rãi rót thần lực vào trong nó.



Không có chiêu thức dư thừa, nàng hét lớn một tiếng, phi thân tiến lên, thần lực mạnh mẽ xuyên qua chuông bạc nện thẳng xuống quang cầu màu đỏ.



Trong nháy mắt, gió ngừng thổi, cả thế giới như ngưng đọng. Chỉ nghe một tiếng “rắc rắc” nhỏ, bên nước hồ màu đen nứt ra một khe hở nhỏ. Cùng một vị trí, ở nửa bên hồ nước còn lại cũng xuất hiện một khe nứt y như thế. Mặt đất mạnh mẽ rung chuyển, hồ nước khuấy động, gió lớn nổi lên thổi rạp đám phong lan thượng cổ.



Khe hở nứt ra mỗi lúc một lớn, lực phản phệ càng thêm mãnh liệt, Ti Mệnh cắn răng không để tâm đến đau đớn như muốn xé toang thân thể, sống chết đem thần lực rót vào trong chuông bạc.



Khác biệt lớn nhất giữa Nhĩ Sanh và Ti Mệnh có lẽ là ở chỗ, nếu đã quyết định làm chuyện gì đó, Nhĩ Sanh sẽ lỗ mãng lao đầu vào làm, còn Ti Mệnh thì phải có một kế hoạch đâu ra đó đã rồi mới thô lỗ lao đầu vào làm. Chẳng phải do hai người bản chất khác nhau, chỉ là nàng đã sống quá lâu, năm tháng dạy cho nàng nhiều hơn một chút thận trọng mà thôi.



Bị hai luồng sức mạnh kìm kẹp giao tranh, chuông bạc hóa thành tro tàn, quang cầu màu đỏ bên phía nước hồ màu đen ầm ầm chìm xuống, hóa thành những bụi đỏ li ti lơ lửng trên mặt nước. Quang cầu bên nước màu trắng cũng đồng dạng chìm xuống.



Thế giới như bất động trong chốc lát, Ti Mệnh chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, bầu trời phương xa chậm rãi sụp đổ, thượng cổ Phong lan cũng chỉ trong nháy mắt khô đét, tảng tảng lớn chết đi.



Mắt trận đã bị phá.



Ánh mắt Ti Mệnh sáng lên vinh dự, lòng nàng tràn đầy cảm giác vui sướng, hưng phấn không nói nên lời.



Hồ nước dưới chân gào thét cuộn thành một xoáy nước, Ti Mệnh nhìn xuống, ở sâu trong bóng tối, một thân ảnh quen thuộc dần trở nên rõ ràng. Nàng không tự chủ được cong môi cười. Mới rồi dùng quá nhiều thần lực, lại bị thương đến tâm mạch, lúc này vui mừng quá đối khiến huyết khí cuồn cuộn dâng lên cổ họng, trong miệng một trận ngai ngái, Ti Mệnh cúi người nôn ra một búng máu.



Nàng không chút để ý, tùy tay lau đi, nhiễm bẩn một thân y phục trắng tinh. Bước từng bước trầm ổn , nàng lại một lần nữa tiến vào trong bóng tối, dáng vẻ kiêu ngạo như một vị tướng quân vừa trở về từ chiến trường.



Trường Uyên, Trường Uyên, Nhĩ Sanh tới cứu chàng đây.



Sau này chúng ta có thể cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, nhìn hết hồng trần vạn trượng, thế tục phồn hoa, cùng trải qua nhân tình ấm lạnh,…