Ti Mệnh

Chương 56 : Lấy mệnh tế phong ấn

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Có tiếng nứt vỡ, sụp đổ vang lên bên tai. Hắn cuộn tròn thân mình, càng vùi sâu đầu vào thân thể, không để tâm mở mắt nhìn lấy một lần.



Hắn nghĩ, tất cả chỉ là ảo giác, trong Vạn Thiên Chi Khư này đâu thể nào có tiếng động gì. Thẳng đến khi thanh âm vỡ vụn ngày một lớn, tựa như thi nhau ùn ùn kéo đến, kinh tâm động phách, mí mắt Trường Uyên mới giật giật, chầm chậm hé mở đôi mắt ánh kim.



Có…Ánh sáng?



Hắn nâng mi tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng. Một tia sáng trắng lóe lên trong không trung, hắn hơi nheo mắt lại. Điểm sáng trắng lớn dần, ánh sáng cũng theo đó mà càng thêm chói mắt. Bóng tối bốn bề tựa như đồ sứ bị rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh. Không khí bên ngoài theo sự sụp đổ của Vạn Thiên Chi Khư chậm rãi tràn vào, Trường Uyên chỉ cảm thấy lực phong ấn bản thân dần yếu đi.



Nơi phát ra ánh sáng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Trường Uyên mở to mắt, không dám tin vào những gì nhìn thấy.



Nữ tử một thân y phục trắng tinh, dường như xé tan cuồng phong mà chậm rãi đi đến, những lọn tóc dài bay bay theo ống tay áo khiến bước đi của nàng càng thêm ung dung, bình tĩnh, cước bộ giống như đạp phá hết tất cả giam cầm, quả quyết khiến hắn chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn.



Tuy ngược sáng nhưng hắn có thể thấy được nụ cười thản nhiên bên môi nữ tử, song thanh âm của nàng lại không hề thản nhiên như thế mà ẩn giấu chút run rẩy kích động, không kiềm chế được.



“Trường Uyên, ta theo lời hứa đến cứu chàng đây!”



Một khắc này, Trường Uyên quên cả hô hấp, giật mình, ngơ ngác.



Bóng tối trong Vạn Thiên Chi Khư dần lui lại phía sau, ánh nắng mặt trời một lần nữa hiện ra trước mắt hắn, bụi bặm phủ trên lân giáp đều bị cuồng phong thổi bay đi hết. Trong lúc chính hắn cũng chưa ý thức được, long thân đã hóa thành hình người. Có lẽ là vì, trong lòng hắn chỉ khi bản thân hóa về hình người mới có thể xứng đôi cùng nữ tử trước mắt mà thôi.



Nàng không cách nào biến thành rồng, vậy để hắn hóa thành hình người là tốt rồi. Kỳ thực hắn không hề để tâm mà nhân nhượng, thậm chí cũng vui vẻ với sự nhân nhượng này.



Vươn tay ra, chạm đến nữ tử, hắn cất giọng, khàn khàn gọi: “Nhĩ Sanh…”



Một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng phủ lên mặt, giữ lấy hai má Trường Uyên. Hắn nao nao, thần trí thoáng chốc đã trở lại. Người trước mặt đôi mắt trong veo, thần lực thâm hậu, có sự trầm ổn, hờ hững mà Nhĩ Sanh không có được. Trường Uyên biết, nàng không còn là Nhĩ Sanh của hắn, mà là Ti Mệnh.



Ti Mệnh tinh quân…Trên Cửu Trọng Thiên.



Ti Mệnh chăm chú quan sát gương mặt Trường Uyên, tỉ mẩn đo đạc từ khóe mắt, hàng mi, chiếc mũi đến cánh môi, cuối cùng giống như ngại không xem đủ, nàng vươn tay chạm vào gương mặt hắn. Đúng vậy, nàng nghĩ thầm, dáng vẻ Trường Uyên nên là như vậy: “Trường Uyên.” Khóe môi Ti Mệnh bất giác cong lên, “Quả nhiên, thoạt trông chàng tuyệt không thông minh.”




Chính vào lúc này, Nữ Oán chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó khí lực dần trở lại trong thân thể nàng. Từ trong thâm tâm, Nữ Oán có chút kinh hãi, bỗng nghĩ đến một khả năng, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch. Cũng không biết lấy đâu ra khí lực, nàng đứng bật dậy chạy về phía cổng thành.



Trong thành, cát vàng bay đầy trời, nam tử nàng từng yêu say đắm dùng kiếm đâm sâu xuống đất, ma ấn như thiêu đốt giữa ấn đường hắn, máu tươi từng đường uốn lượn nhỏ xuống đất. Nhưng ánh mắt nam tử sáng ngời, phảng phất như vẫn còn là vị thượng tiên Lưu Ba năm xưa. Trong đôi mắt đen, sâu thẳm phản chiếu rõ rệt hình bóng nàng một thân hồng y.



“A Vu.” Thanh âm hắn có chút run rẩy, vươn tay về phía nàng, hắn khẽ gọi: “Lại đây, cùng ta trở về.”



Trở về ? Trở về đâu…



Giữa hai người đâu còn đường để lui.



Khóe môi Nữ Oán khẽ giật giật, oán khí ngưng tụ vây lấy thân thể nàng, nhưng Nữ Oán vẫn mỉm cười nói: “Chàng nhất định phải đến tìm ta.”



Trường An ngẩn ngơ nhìn Nữ Oán một thân hồng y dần dần hóa thành những hạt cát vàng. Làn gió khẽ thổi qua khiến mặt mũi nàng trở nên mơ hồ: “Kiếp này đã tận, chờ sau khi ta uống canh Mạnh Bà, bước qua cầu Nại Hà, quên đi tất cả, đầu thai chuyển thế, kiếp sau, chàng nhất định phải tới tìm ta.”



“Lúc đó, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”



Thanh âm nàng dần biến mất theo làn gió trong Hoang Thành, tựa như chính thân thể nàng cũng đã hòa với cát vàng bay đầy trời, không còn thấy bóng dáng.



Từng làn oán khí màu xám thoát ra khỏi những hạt cát, đó chính là oán khí của nữ tử khắp thiên hạ tiềm ẩn trong thân thể Nữ Oán bấy lâu nay. Tiếng gào thét thê lương, tiếng khóc than sầu muộn, tiếng gọi chồng gọi con vang vọng khắp bốn bề, quẩn quanh trong không gian, hồi lâu vẫn chưa tan biến hết.



Nỗi oán hận của những cô gái này từ đâu mà ra ? Nếu không vì nhớ nhung làm sao sinh ra oán hận? Cũng chẳng phải chính vì yêu nên mới kết thành hận hay sao?



Ngẩn ngơ nhìn oán linh lượn lờ đầy trời, Trường An giật mình nhận ra, hai người họ đi đến bước đường này, tất cả không phải đều do chính hắn sao?



Trong nháy mắt, hắn không còn hận trời đất bất nhân, hận bản mệnh cách lãnh bạc của Ti Mệnh. Hắn chỉ hận chính mình, vô cùng hối hận.



[1] Ngạ quỷ: Hay quỷ đói, là cách gọi của dân gian chỉ những con ma hay linh hồn phiêu dạt không nơi nương tựa, không người thờ cúng hoặc chết vì đói khát bệnh tật mà theo quan niệm một số nước thì các cô hồn không (hoặc chưa) được cõi nào tiếp nhận, những vong hồn vật vờ, không có ai là thân nhân trên trần gian cúng bái.