Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 42 :

Ngày đăng: 20:33 21/04/20


Nếu có thể như cứ như vậy mà chết đi, Mộ Dung Nghi sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại, bởi vì người đầu tiên hắn nhìn thấy lại chính là Mộ Dung Phi Dật.



“Cút… ngay…” Cậu không muốn nhìn thấy hắn, bất kể gương mặt đó vì mình mà tiều tụy ra sao, ánh mắt ấy trông đờ đẫn đến thế nào cũng không muốn gặp lại con người đó.



“…” Mộ Dung Phi Dật nhìn Mộ Dung Nghi hơi hé môi cùng với ánh nhìn trống rỗng, tim nhảy thót một cái, giống như lời nguyện cầu bao ngày đã được ông trời đáp ứng, mắt hắn tràn đầy niềm vui, nắm lấy bàn tay buông thõng bên giường: “Em tỉnh rồi… Cuối cùng cũng đã tỉnh…”



“Đừng… độn…g vào ta… Đi đi…” Hốc mắt trũng sâu của Mộ Dung Nghi bỗng xót đau.



“Thái y! Thái y!” Phi Dật như không nhìn thấy sự xua đuổi của Mộ Dung Nghi, xoay người mở cửa lớn tiếng gọi, thái y run rẩy chạy tới, vừa bắt mạch vừa xem xét thần sắc, cuối cùng kết luận Mộ Dung Nghi đã qua cơn nguy kịch, sau này chỉ cần chuyên tâm an dưỡng là được.



Nửa khắc sau, Phi Dật bưng chén thuốc, múc từng muỗng nhẹ nhàng thổi cho thật nguội rồi đưa đến bên mép của Mộ Dung Nghi, dịu dàng dỗ dành: “Thái y nói đệ mất máu nhiều lắm, nhiều ngày rồi chưa có ăn gì cả, bây giờ chỉ được ăn những thứ nhẹ thôi. Đến đây, uống thuốc đi nào.”



Mộ Dung Nghi nghiêng đầu  nhìn vào gương mặt thê lương của hắn, râu trên cằm mọc lún phún, không khỏi ngoảnh mặt đi, lồng ngực phút chốc nhói lên. Tại sao lại dịu dàng đến thế kia? Ngươi có thể dịu dàng với ta như vậy, cớ sao rắc tâm lại làm ra chuyện ác độc đó chứ?



“Nghi nhi…” Thanh âm của Phi Dật lần thứ hai vang lên, mang theo nhiều cảm xúc phức tạp, dò xét, chịu đựng và gần như là… van xin.



Ta nên làm thế nào đây? Giả vờ như không biết gì? Uống thuốc ngươi mớm, hưởng thụ sự dịu dàng chỉ dành riêng cho ta sau đó vừa vui vẻ vừa hãnh diện? Phi Dật, ta thật sự không làm được. Kẻ nằm dưới mộ kia không ai khác chính là Tiểu Vũ…



“Bệ hạ…”



“Nghi nhi, đệ muốn nói gì?” Mắt Phi Dật sáng bừng lên, rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với hắn rồi!




“Ban cho thần một vương phủ, để thần xuất cung đi.” Giọng Mộ Dung Nghi không một tia cảm xúc, không thể trả thù hắn. Bọn họ chẳng những là huynh đệ, còn có nỗi khổ tâm khác nữa.



Phi Dật trợn tròn mắt, sau đó lại dịu dàng nhìn Mộ Dung Nghi một hồi lâu, hỏi rằng: “Chúng ta sẽ không bao giờ có thể trở lại được như ngày xưa, đúng chứ?”



“Phải. Mà hình như ta cùng hoàng huynh cũng chẳng có nhiều kỉ niệm gì cùng nhau lắm đâu.” Mộ Dung Nghi cắn chặt răng mà rằng.



Phi Dật khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên đẹp một cách hoàn mỹ, ánh mắt mê hoặc mà rất đỗi xót xa, “Ta làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc chỉ khiến em không muốn nhìn thấy ta, đúng chứ?”



Mộ Dung Nghi lặng lẽ gật đầu.



“Ta không thể, Nghi nhi à.” Giọng Phi Dật rất nhẹ nhưng cực kì kiên quyết, “Ta không thể chịu được cảm giác không biết em đang ở đâu, em chỉ có thể ở đây mà thôi.”



“Bệ hạ!”



“Nếu em không muốn thấy ta, ta có thể không gặp em…”



“Bệ hạ!” Mộ Dung Nghi cảm nhận được ánh mắt thẫn thờ của Phi Dật, giống như đang tự lẩm bẩm với chính bản thân mình vậy.



“Nhưng tuyệt đối đừng rời khỏi đây…”




“Người đâu! Bên ngoài có ai không!” Mộ Dung Nghi bỗng nhiên hoảng sợ, đôi mắt trống rỗng đó của Phi Dật khiến nó cảm giác vô cùng bất an. Cửa bật mở, Tứ ca Đinh Hiên nhìn thấy ánh mắt của Phi Dật cũng không kém phần hoảng hốt.



“Bệ hạ! Bệ hạ!” Đinh Hiên lắc mạnh vai Phi Dật.



Phi Dật bỗng nhiên giật bắn người, đanh mặt lại bảo: “Phải! Chính là như thế! Đệ không được đi đâu cả! Tiểu Lam tử, hãy trông coi chủ tử của ngươi cho cẩn thận, nếu một ngày nào đó ta không nhìn thấy hắn, ta nhất định hỏi tội nhà ngươi!”



Tiểu Lam tử quỳ phục trên đất bối rối nhìn mọi chuyện đang diễn ra.



Đinh Hiên nhìn theo bóng dáng Phi Dật vừa rời đi, chỉ đành thở dài.



“Ta phải làm sao bây giờ? Tứ ca?” Mộ Dung Nghi ngẩng đầu, nước mắt cuối cùng cũng tràn ra như ý nguyện.



Đinh Hiên khẽ nhíu mày, ôm Mộ Dung Nghi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Tin huynh đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Em chỉ cần đợi… đợi Phi Dật thật sự trưởng thành…” Đợi hắn ta hiểu thế nào là yêu.



Ba tháng sau, Mộ Dung Nghi cuối cùng đã có thể xuống giường đi lại, tuy nhiên trên trán lại có một vết sẹo dài khoảng một tấc. Cậu nhớ khi đó mình đang trên lưng ngựa, gió rất lạnh, đêm càng lạnh hơn. Cậu bèn buông dây cương, tự ôm lấy chính mình như cái ôm của Tiểu Vũ năm xưa. Tất nhiên, sau đó liền bị văng khỏi lưng ngựa, bên tai vang lên một âm thanh thật to, cảm giác cơ thể của mình văng đi thật xa….



Hiện tại, ngoại trừ vết sẹo trên trán này, có thể cả đời sẽ không bao giờ… cưỡi ngựa được nữa, bởi vì chân trái bị gãy kia mỗi khi trời mưa liền đau nhức không thôi.



Mấy tháng đầu tiên, mỗi bước đi của cậu là đám người hầu kẻ hạ cứ nơm nớp theo sau léo nhéo không ngừng miệng: “Ôi, Vương gia người đi chầm chậm thôi! Cẩn thận! Phía trước có hòn đá!”



Sau khi nhẫn nhịn được vài hôm, có một người rốt cuộc cũng nổi đóa: “Ngoại trừ Tiểu Lam tử, cút hết cho ta!”



Một đám thái giám ngơ ngác nhìn nhau không hiểu tại sao Mộ Dung Nghi tự nhiên nổi giận đùng đùng như vậy.



“Nhìn chân ta đi, nó chưa có liệt đâu! Thấy không hả!” Mộ Dung Nghi giơ chân trái lên, trừng mắt mà rống. Tất cả thái giám đứng đơ người, nhìn Mộ Dung Nghi tập tễnh đi tiếp về phía trước.