Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)
Chương 33 : Thân này thật khổ (ii)
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Gần đây, sau khi nghe xong bài giảng thì hoàng đế đều tới Từ Ninh cung cùng thái hoàng thái hậu ăn uống, xong mới quay về Càn Thanh cung. Hôm nay mãi chưa thấy tới, thái hoàng thái hậu lo lắng nên phái người đi hỏi. Sau một lúc lâu người hầu trở về bẩm: "Vạn tuế gia đi gặp Đoan chủ nhân ạ."
Thái hoàng thái hậu ừ một tiếng, có chút bùi ngùi xúc động: "Một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa, đi gặp nó cũng là chuyện nên làm." Xoay mặt hơi ngẩng lên, Lâm Lang vội dâng trà tới.
Nắng chiều chiếu vào sâu trong cung điện rộng lớn. Càng vào sâu, ánh sáng càng ảm đạm. Hoàng hôn từ từ bao phủ bốn bề. Cung điện phía xa như đang ẩn trong làn sương khói. Sắc trời ngày một tối dần. Hơi ấm mỏng manh như không có, còn hơi lạnh lại dần dâng lên như tiết mùa thu vậy. Lâm Lang nhớ đến một câu thơ: "Đông phong lâm dạ lãnh vu thu." (Gió đông vào đêm lạnh như mùa thu) Thì ra lời của người xưa, quả nhiên luôn đúng.
Thật ra hoàng đế cũng không muốn đi gặp Đoan tần, chỉ là Đồng quý phi tự mình đến gặp hắn, nói rằng: "Đoan tần đến nay vẫn không chịu nhận tội, ngày nào cũng gào khóc. Thần thiếp sai người đi hỏi thì nàng ấy chẳng nói gì, chỉ bảo muốn hoàng thượng phúc thẩm (xử lại) nên thần thiếp mới đến xin hoàng thượng quyết định."
Hoàng đế vốn ghét hành động ác độc của Đoan tần, nghe Đồng quý phi nói vậy, lại nghĩ hay là có gì đó oan uổng, cuối cùng vẫn đi thăm.
Đoan tần ở Hàm Phúc cung, có hai vị ma ma thạo việc làm bạn, đồng thời cũng là giam lỏng. Ngự giá tới, tự có người truyền đến Hàm Phúc cung từ lâu. Đoan tần đang trông mòn con mắt, trong lòng nôn nóng như lửa. Ánh hoàng hôn ngập tràn trong viện, màu sắc như vàng kim, chiếu vào tường đỏ lưu ly khiến nó tỏa ra tia sáng lóa mắt. Nàng đứng trước cửa sổ ngóng chờ một hồi, mới nghe thái giám Kính Sự phòng vỗ tay vào nhau "bốp bốp". Cung nữ thái giám bên ngoài đã quỳ xuống hết cả, nàng cuống quýt bước xuống bậc thềm chạy ra nghênh đón. Hai vị ma ma kia tất nhiên theo sát nàng từng bước.
Hoàng đế bước từ từ thong thả tới, Đoan tần cố gắng hành lễ như quy củ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Mới nói được hai chữ "thần thiếp" thì giọng đã xen tiếng nức nở. Đợi tới lúc hoàng đế vào ngồi trong điện rồi, nàng vào quỳ trước tràng kỉ, nước mắt không ngừng rơi. Hoàng đế đã chuẩn bị tâm lý nàng sẽ gào khóc nức nở, hoặc phiền phức dây dưa, không ngờ nàng lại ôm mặt im lặng khóc. Hắn hờ hững nói: "Trẫm đến rồi, nàng có chỗ nào oan ức thì cứ nói, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy."
Đoan tần vừa khóc vừa nói: "Việc đã tới nước này thần thiếp cũng hết đường chối, nhưng thần thiếp thật sự oan uổng, thần thiếp dù có hồ đồ đế thế nào cũng không dám mưu hại hoàng tự."
Hoàng đế chán nản, hắn nói:" Mấy cung nữ thái giám đều nhận tội cả rồi, nàng cũng không cần phải nói gì nữa. Trẫm nhớ đến tình cảm lâu nay nên sẽ không truy cứu đến người nhà của nàng." Đoan tần sợ hãi, mặt mày trắng bệch. Nàng quỳ nơi đó, cả người run rẩy: "Hoàng thượng, thật sự thần thiếp bị oan. Bánh khoai môn đó là thần thiếp nhất thời bị ma quỷ xúi giục nên mới bỏ vào trong nhân một thứ, rồi sai người bọc lại đem tặng cho Lương quý nhân. Không, không, thần thiếp không bỏ hồng hoa vào, thần thiếp chỉ bỏ một chút khổ sâm (hình ảnh) mà thôi. Thần thiếp nhất thời hồ đồ, chỉ nghĩ muốn giá họa cho Ninh quý nhân, mong hoàng thượng tức giận mà không để ý tới nàng ta nữa. Nhưng mà thần thiếp đúng là bị người ta hại, hoàng thượng, thần thiếp dù có phải tan xương nát thịt cũng không dám mưu hại hoàng tự."
"Vốn dĩ là khanh thua, trẫm thấy khanh buồn bã nên mới cho khanh con dế đầu xanh đó."
Phúc Toàn cười nói: "Lần đó rõ ràng là thần thắng, hoàng thượng nhớ nhầm rồi." Vừa nhắc tới nợ cũ từ thời bé, hoàng đế cười khẩy: "Vậy hôm nay chúng ta lại thi, xem ai thắng ai thua." Phúc Toàn đang mong có thể khiến hoàng đế vui lên, thế nên nói: "Vậy hôm nay thần lại thắng hoàng thượng đấy."
Tâm trạng hoàng đế đang không vui, bấy giờ mới dần vui vẻ lên. Hắn thay áo, cùng Phúc Toàn đi đến Bố Khố phòng. Lại chợt nhớ ra một chuyện nên căn dặn Lương Cửu Công: "Vừa nãy bảo Dung Nhược xin thỉnh an, ngươi đi truyền hắn đến Bố Khố phòng gặp trẫm." Lương Cửu Công vâng một tiếng, quay đầu lệnh cho tên tiểu thái giám đi, còn mình thì vẫn ở lại hầu hạ như cũ, đi theo sau hoàng đế không quá xa cùng không quá gần.
Hoàng đế ngày càng hào hứng, thay một bộ áo mỏng, giày nhẹ, cùng đi với Phúc Toàn. Hai người nhớ lại những chuyện thú vị thời ấu thơ, cười nói vui vẻ. Đến trước Bố Khố phòng, tiểu thái giám đi truyền Dung Nhược đã trở về, hắn thở hổn hà hổn hển, ghé vào tai Lương Cửu Công nói gì đó. Hoàng đế bất ngờ thấy được. Hắn vốn nghiêm khắc với thị vệ cận thần, giờ quát lớn: "Chuyện gì mà lén la lén lút?"
Tên tiểu thái giám sợ hãi quỳ sụp xuống đất, dập đầu không ngừng, mắt trộm liếc về phía Lương Cửu Công. Lương Cửu Công biết là không giấu được, hắn tiến lên môt bước, khe khẽ bẩm báo: "Vạn tuế gia bớt giận... Lát nữa nô tài sẽ bẩm rõ ràng lại cho người."
Phúc Toàn cực kì nhanh nhẹn, thấy việc có chút khó nói, trong lúc cấp bách lại nghĩ ra một ý, hắn nói với hoàng đế: "Vạn tuế gia, thần xin phép người đi một lát. Thần xin đi... thần thật sự là.... không nhịn được nữa rồi."
Theo quy tắc gặp hoàng đế, hoàng đế không cho phép bề tôi lui xuống thì bề tôi không thể tự tiện đi đâu. Phúc Toàn ở bên hoàng đế đã một lúc lâu, hoàng đế nghĩ hắn chắc hẳn là không nhịn được nữa rồi, thế nên không khỏi cười cười mà nói: "Đừng có nhịn quá mà sinh bệnh, mau đi đi." Có một tên thái giám lên dẫn Phúc Toàn. Nụ cười trên mặt hoàng đế dần mất đi, hắn hỏi Lương Cửu Công: "Chuyện gì?"
Lương Cửu Công thấy chung quanh đều là cung nữ, thái giám, mà chuyện này hắn không dám qua loa, vì vậy hắn ghé vào tai hoàng đế nói nhỏ vài câu. Hắn bẩm báo khe khẽ như vậy, cách hoàng đế cực gần, có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp ngày càng hỗn loạn của người. Hoàng đế cố gắng kiềm chế, điều chỉnh lại hô hấp, trên mặt không lộ ra vui hay buồn. Qua một lúc lâu mới nói: "Chuyện này không được để bất kì ai biết."