Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)

Chương 34 : Thân này thật khổ (iii)

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Phúc Toàn về tới Bố Khố phòng. Bố Khố phòng vốn là một gian phòng vô cùng rộng rãi, thông thoáng, ở giữa trải thảm rất dày. Chung quanh đang có bốn, năm cắp đang đấu vật, vô cùng náo nhiệt. Hoàng đế ngồi bên trên, Lý Đức Toàn đứng bên cạnh, thấy hắn tiến vào thì ra hiệu, ngón giữa tay phải của hắn nhẹ đặt lên cổ tay trái, đây là ám hiệu cho biết Hoàng đế đang tức giận. Phúc Toàn thấy vẻ mặt Hoàng đế bình thản, ngồi nghiêm không nhúc nhích, ánh mắt đang xem đấu vật, không thể hiện chút buồn vui. Hắn hồi hộp, biết từ trước tới nay Hoàng đế hỷ nộ không thể hiện ra ngoài, còn nếu đã đăm chiêu thì chắc chắn là đang vô cùng tức giận. Hắn băn khoăn không biết là vì chuyện gì.



Hắn lại nhìn Lý Đức Toàn. Lý Đức Toàn lắc đầu, ra ý không liên quan tới hắn, hắn mới yên tâm đôi chút. Lúc này, có tên thái giám vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Nạp Lan đại nhân đã tới.”



Lông mày Hoàng đế hơi cau lại, chợt nói: “Bảo hắn vào đi!”



Nạp Lan cung kính hành đại lễ gặp Hoàng đế. Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Đứng dậy đi!” rồi chợt cười một cái, hỏi hắn: “Hôm nay là ngày đại hỷ của khanh, khanh nên dập đầu với Dụ thân vương một cái, đó là người mai mối cho khanh đấy!”



Nạp Lan bèn đến hành lễ trước Phúc Toàn. Phúc Toàn đang lo lắng thấp thỏm, vội đỡ hắn dậy. Chợt nghe Hoàng đế nói: “Trẫm không có gì hay ho để thưởng cho khanh. Chúng ta cũng đấu một ván, khanh thắng thù trẫm thưởng cho khanh danh hiệu dũng tướng, khanh thua thì đêm nay không được động phòng, phạt khanh ở đây chép Tứ thư thâu đêm cho trẫm.”



Phúc Toàn thấy Hoàng đế tuy là đang cười nhưng trong mắt lại chẳng hề có ý cười. Trong lòng càng căng thẳng, hắn nháy mắt với Nạp Lan một cái. Nạp Lan hơi ngẩn người, liền cung kính đáp: “Vi thần tuân chỉ!”



Lúc đó Mãn Châu nhập quan chưa lâu, hoàng tộc vương công rèn luyện đấu vật để giải trí. Con cháu Bát kỳ, chẳng ai là chưa từng luyện đấu vật từ nhỏ, trong tiếng Mãn, đấu vật gọi là “bố khố”. Triều đình lập ra Thiện Phốc doanh chuyên về môn này, vốn là những người giỏi đấu vật của Ngao Bái năm xưa. Thuở thiếu niên, Hoàng đế rất thích môn đấu vật, gấn như ngày nào cũng luyện, nhưng mấy năm gần đây phải bình định tam phiên, việc chính sự, quân sự ngày càng nhiều nên dần giảm xuống từ ba tới năm ngày mới luyện một lần, khả năng thì vẫn không hề giảm sút. Nạp Lan cũng biết Hoàng đế rất giỏi đấu vật, tuy hắn cũng luyện tập nhiều nhưng chưa từng so đấu với Hoàng đế nên tất nhiên có chút bất an.



Hoàng đế vỗ tay, mấy người đang vật nhau giữa sân đều ngừng lại, cung kính thõng tay lui xuống. Phúc Toàn cứ định nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Hoàng thượng…”



Hoàng đế khẽ cười. “Đợi trẫm đấy với Nạp Lan đã, chúng ta sẽ so tài sau.” Lý Đức Toàn vội cầm lấy chiếc áo choàng của Hoàng đế, để lộ ra bên trong là bộ y phục bó ngắn màu đen. Nạp Lan cũng đành thay ra áo ngắn, nói: “Thần thất lễ!” Nói xong mới đi lên sân.



Hoàng đế không hề nương tay, không đợi Nạp Lan đi bước tiếp theo đã giơ chân ngáng hắn. Nạp Lan bị bất ngờ, chưa kịp phòng bị thì đã bị Hoàng đế đánh ngã “phịch” xuống trên nền đất. Đấu sĩ bốn phía thấy một chiêu này của Hoàng đế vừa gọn gàng, linh hoạt lại nhanh nhẹn mà đẹp mắt thì không khỏi ủng hộ rầm rầm. Nạp Lan đứng dậy. “Thần thua rồi.”



Hoàng đế nói: “Lần này là trẫm tấn công bất ngờ, không tính. Chúng ta đấu lại.”



Nạp Lan cũng luyện tập đấu vật, kỹ thuật rất khá nhưng đối mặt với chiêu vật của Hoàng đế, ắt phải phòng thủ nghiêm ngặt. Hai người đấu một lúc, cuối cùng Hoàng đế cũng nhìn ra sơ hở của hắn, giơ chân, Nạp Lan lại ngã “phịch” xuống đất. Đầu óc choáng váng, mắt hoa, bốn bề là âm thanh ầm ầm như tiếng sấm rền, hắn đứng dậy, nói: “Vi thần lại thua rồi.”



“Khanh khi quân phạm thượng!” Sắc mặt Hoàng đế như phủ sương, gằn từng chữ: “Hôm nay khanh không dốc hết sức, trẫm phạt khanh tội bất kính!”



Nạp Lan vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Thấy ánh mắt Hoàng đế như có tia lửa, lạnh lẽo như muốn xuyên qua thân thể hắn, hắn không kịp được mà giật mình. Hai bên lại bắt đầu lần nữa, lần này phòng thủ nghiêm ngặt hơn. Tiếng bước chân của hắn và Hoàng đế giẫm lên tấm thảm dày phát ra những âm thanh nặng nề. Tim đập vừa nhanh vừa mạnh. Thời tiết tháng Tư đã có chút ấm áp, sau một hồi hoạt động như vậy thì mồ hôi túa ra, theo sườn mặt mà rơi xuống. Giống như khi nãy ở trong vườn, mấy cành liễu phất vào mặt hắn, ngưa ngứa mà nóng rực. Gió mang hương thơm thanh khiết, thoang thoảng. Hắn vừa mất tập trung thì đột nhiên bị ngáng, lại ngã uỵch xuống đất như trời long đất lở. Lần này ngã đâu hơn cả hai lần trước, đầu cũng tê rần, cơn đau như lan ra khắp toàn thân. Khuỷu tay Hoàng đế quàng ở cổ hắn, dùng lực mạnh. Hắn lập tức cảm thấy hít thở khó khăn. Hoàng đế không hề nhẹ tay mà ngày càng siết chặt. Hắn không thở được liền giãy giụa theo bản năng, trước mắt mơ hồ thấy đôi mắt đen láy của Hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào hắn một cách dữ tợn, như có thể bắn ra lửa. Trong lòng hắn có một sự sợ hãi mơ hồ… Chẳng lẽ Hoàng đế muốn siết cổ hắn đến chết?



Hắn cố gắng muốn giãy ra nhưng khuỷu tay Hoàng đế như nặng ngàn cân, dù hắn có giãy giụa thế nào cũng vẫn bị đè chặt ở đó, không xê dịch được một phân. Hắn chỉ cảm thấy máu đang dồn hết lên não, trước mắt dần tối sầm, hai tai nghe thấy tiếng ù ù, vẫn không thể hít thở. Hắn quơ tay loạn xạ nhưng chỉ túm được tấm thảm dày. Đúng khoảnh khắc sắp lâm vào sự u ám tuyệt vọng đó, bỗng như nghe thấy tiếng Phúc Toàn kêu to: “Hoàng thượng!”



Hoàng đế lấy lại tinh thần, lập tức buông lỏng cánh tay. Nạp Lan bất chợt hít thở được liền ho liên tục. Hắn há miệng hớp lấy từng ngụm không khí, đầu vô cùng đau đớn, nơi cổ nóng hừng hực như mới nuốt phải than hồng. Tay hắn bất giác đưa lên chạm vào cổ, da thịt đau đớn như bị cháy sém, có lẽ đã thâm tím một mảng. Sau một lúc lâu mới trở lại bình thường, hắn đứng dậy hành lễ, gắng gượng nở nụ cười. “Thần đã cố gắng hết sức nhưng vẫn thua, xin Hoàng thượng trách phạt!”



Trán Hoàng đế rịn mồ hôi, cầm lấy chiếc khắn ấm từ Lý Đức Toàn, lau qua mồ hôi trên mặt, bờ môi hiện lên một nụ cười khẽ. “Trẫm hơi nặng tay, không làm khanh bị thương chứ?”



Nạp Lan đáp: “Hoàng thượng đã nương tay với thần rồi, trong lòng thần hiểu, vẫn xin Hoàng thượng trách phạt!”



Hoàng đế mỉm cười cười. “Hôm nay là ngày vui của khanh, vì sao trẫm phải phạt khanh? Khanh phải về bên tân phu nhân của khanh mới được.” Y cũng không nhìn hắn một cái, chỉ nói: “Trẫm mệt rồi, khanh lui đi!”



Phúc Toàn đi cùng Hoàng đế đến Từ Ninh cung. Thái hoàng thái hậu vừa ngủ trưa dậy. Tổ tôn ba người cùng dùng điểm tâm, lại nói chuyện một hồi thì Phúc Toàn mới lui xuống. Hoàng đế cũng đứng dậy định cáo từ, Thái hoàng thái hậu chợt nói: “Con từ từ hãy đi, ta có chuyện cần hỏi.”



Hoàng đế thoáng giật mình, đáp “vâng” một tiếng. Thái hoàng thái hậu ra hiệu, thái giám, cung nữ trong noãn các đều lui xuống, đến Thôi Bang Cát cũng lui ra ngoài. Tô Mạt Nhĩ đóng cửa lại rồi quay người đi đến đứng sau Thái hoàng thái hậu như trước.



Trong noãn các vốn có một cửa sổ thủy tinh vừa lớn vừa trong suốt ở hướng nam. Thái hoàng thái hậu ngồi trên tràng kỷ, ánh sáng chiếu vào, chiếc trâm cài đầu màu xanh và chuỗi châu ngọc tỏa ánh sáng lấp lánh. Thái hoàng thái hậu nhìn y chằm chằm, ánh mắt ấy khiến y phải quay mặt đi, được biết vì sao chợt thấy bất an.



Thái hoàng thái hậu hỏi: “Bài giảng chiều hôm nay giảng về sách gì?”



Hoàng đế đáp: “Hôm nay Trương anh giảng Thượng thư.”



Thái hoàng thái hậu nói: “Năm tuổi con bắt đầu học tập, trong số các tôn nhi của hoàng tổ mẫu thì con chăm chỉ đọc sách nhất. Sau này sư phó dạy Đại học ở thư phòng, ngày nào con cũng ghi hết bài được sót một chữ, hoàng tổ mẫu rất vui mừng, ta chọn chính bài này bắt con đọc mỗi ngày, con còn nhớ chứ?”



Hoàng đế thấy ánh mắt đó long lanh nhìn mình chằm chằm, được thể được đáp: “Tôn nhi vẫn nhớ.”
con có chút hồ đồ nào trong tư tưởng."



Thái hoàng thái hậu lại thở dài, than thở: "Tráng sĩ chặt tay, róc xương trị thương. Thà đau một lần còn hơn. Con là nam nhi đội trời đạp đất của

dân tộc Mãn châu chúng ta, là hoàng đế Đại Thanh, là thiên tử của vạn

dân, càng phải giữ lấy được, bỏ đi được. Hãy để hoàng tổ mẫu chấm dứt

việc này cho con."



Trong lòng hắn đầy ắp bi thương cùng lạnh lẽo. Mảnh lụa siết chặt trong tay

lâu rồi, mồ hôi thấm ướt đẫm. Hắn ngẩn ngơ nhìn nắng chiều ngoài cửa sổ, chiếu lên hành lang như gấm vóc thêu trăm hoa (ý là cực kì đẹp đẽ), mấy chậu thược dược kia đang đúng độ nở bung, cánh hoa đỏ tươi như son.

Nắng chiều chiếu lên nó càng toát ra sức nóng như muốn bốc cháy, làm

bỏng ánh mắt người ta. Trong tai chỉ nghe tiếng thái hoàng thái hậu êm

dịu, mượt mà như nước: "Con ngoan, hoàng tổ mẫu biết con buồn. Lúc Hách

Xả Lí thị* mất, con cũng buồn như thế này. Nhưng ngày tháng qua dần, con sẽ từ từ quên đi. Trong lục cung cũng có người đẹp đẽ như hoa, không

thì, cứ cách ba năm lại tuyển tú nữ**. Trong Mãn - Mông - Hán quân, Bát

kì, người đẹp kiểu gì, tài nữ kiểu gì, chúng ta đều có thể chọn lấy làm

phi."



* Hách Xả Lí thị: hoàng hậu đã mất



** Tuyển tú nữ: tuyển con gái vào làm vợ vua



Cuối cùng thì hoàng đế cũng mở miệng, giọng nói có vẻ mơ hồ, như một người ở nơi xa xôi cuối chân trời cất giọng: "Nhiều người nhiều như vậy, nàng

không phải đẹp nhất, cũng không phải tốt nhất, thậm chí nàng chưa từng

chân thành với con, thậm chí nàng tính kế với con, nhưng hoàng tổ mẫu à, tôn nhi cũng chẳng còn cách nào. Bây giờ tôn nhi mới hiểu được tình cảm ngày đó hoàng a mã đối với Đổng



Ngạc hoàng quý phi. Tôn nhi tuyệt đối

không thể trơ mắt nhìn nàng chết được."



Thái hoàng thái hậu cảm thấy hai bên thái dương không ngừng giật giật, gân

xanh trên trán cũng hiện rõ ra, nhô lên cao như muốn tay đập mạnh vào

một cái. Thấy hai mắt hắn nhìn nhìn một cách mong chờ vào mình, ánh mắt

đau buồn, lạnh lẽo, đan xen với sự bất đắc dĩ, kết thành một khối tuyệt

vọng. Nơi mềm yếu nhất trong tim đã rung động. Thái hoàng thái hậu bất

chợt nhớ đến rất lâu, rất lâu trước đây, lâu tới mức đã từ đời trước

rồi. Cũng từng có người nhìn trừng trừng vào mình như thế, cũng từng có

người nói với mình: "Nàng không phải đẹp nhất, cũng không phải tốt nhất, con biết nàng chưa từng thành thật với con, thậm chí còn biết rõ nàng

tính kế với con. Nhưng con cũng chẳng còn cách nào." Cùng một ánh mắt

say mê điên cuồng, cùng một sự si tình nóng bỏng nhớ mãi không quên.

Không ai biết người từng phụ những gì, không ai biết người đó tốt với

người thế nào ----- Nhưng người đã phụ rồi, cả thế gian này đều phụ rồi.



(Chỗ này mình đoán là ngày xưa Thuận Trị cũng từng xin như thế, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn bức Đổng Ngạc chết.)



Bàn tay người chầm chậm giơ ra, từ từ buông xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn

mặt hoàng đế, nói khẽ khàng: "Hoàng tổ mẫu không bức con, con từ ấu thơ

đã biết giới hạn rồi. Ngày nhỏ con hút thuốc, hoàng tổ mẫu chỉ nhắc một

chút nhưng con đã bỏ ngay. Con phải hứa với hoàng tổ mẫu, hãy từ từ quên nó đi, quên sạch sành sanh, quên đến mức như chưa từng quen biết với nó vậy."



Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: "Tôn nhi hứa với hoàng tổ mẫu... sẽ dốc sức mà làm."