Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)
Chương 8 : Cô đơn một con người
Ngày đăng: 14:49 18/04/20
Thường ngày Hoàng đế đi lại trong cung đều chỉ dùng kiệu, thái giám, cung nữ cầm theo các loại đồ dùng đi phía sau, một đoàn dài quanh co đi đến cung Thái hậu. Xưa nay Hoàng đế luôn kính trọng Thái hậu, hắn đi qua cửa thùy hoa (một kiểu cửa xưa có mái bên trên) liền xuống kiệu. Lưu Tiến Trung định đi lên thông báo có ngự giá, Hoàng đế bảo ngừng bước rồi đem theo hai tên thái giám đi vào trong bên trong cung.
Vừa đi vào qua bức tường đã nghe thấy tiếng cười nói an nhàn, đều là từ mấy cung nữ hầu hạ Thái hậu, vui vẻ cười đùa đá cầu trước của điện. Tiết trời cuối xuân, hoa cỏ cây cối trong viện đều là một màu xanh tươi mơn mởn, trước hành lang có bày một chậu hoa thược dược lớn. Mỗi bông hoa nở đều lớn như chiếc đĩa to, muôn hoa khoe sắc giữa một rừng màu xanh vô cùng kiều diễm. Thì ra hôm nay Thái hậu rất vui vẻ, hạ lệnh chuyển cái ghế dài ra trước hành lang để ngắm hoa, đồng thời cho phép cung nữ thoải mái vui đùa náo nhiệt. Mấy cung nữ đang độ tuổi xuân tươi đẹp, có ai mà không ham chơi? Huống hồ lại ở trước mặt Thái hậu, người nào cũng muốn tranh lên trước, thể hiện vô vàn kiểu đá cầu.
Hoàng đế đi vào, tất cả mọi người chẳng ai lưu ý. Một cung nữ đang quay lưng vào tường, một thân nhanh nhẹn chăm chú đá cầu, nào móc, đỡ bằng mũi chân, lòng bàn chân, gót chân, đầu gối, đảo chân ra sau... bao nhiêu kĩ thuật phô bày khiến cho tất cả mọi người đều khen ngợi. Nàng càng đá càng nhanh nhẹn chính xác, ngay cả Thái hậu đang ngồi gần hành lang cũng nhè nhẹ gật đầu. Anh ma ma đứng cạnh bên Thái hậu ngẩng đầu thấy Hoàng đế, bật thốt lên: "Vạn Tuế Gia!"
Lúc này mọi người mới hốt hoảng quỳ xuống tiếp giá. Cung nữ đang đá cầu kia bị dọa giật mình, nàng mất bình tĩnh, chân đá quả cầu thẳng về hướng Hoàng đế. Nàng sợ hãi kêu lên thất thanh, Hoàng đế nhanh chân đỡ lấy quả cầu đang bay tới kia. Cung nữ kia sợ đến mức quỳ rạp xuống, một phần là do thời tiết ấm nóng, một phần là do nàng vừa đá cầu cả nửa ngày nên mặt đỏ hồng hào, trên trán mồ hôi lấm tấm trong suốt như thủy tinh càng tạo nên vẻ ngây thơ động lòng người.
Thái hậu cười bảo: "Họa Châu, xem cái chân của ngươi kìa, suýt nữa là đá trúng ngự giá rồi."
Cung nữ tên Họa Châu kia chỉ nói: "Nô tì đáng chết!" Nàng không nhịn được liếc mắt trộm nhìn Hoàng đế một cái, không ngờ Hoàng đế cũng đang nhìn về phía nàng, nàng vội vàng cúi đầu xuống, đôi mắt đen nhánh sáng ngời cùng lúc chuyển động, rạng rỡ lấp lánh y như hai viên đá quý.
Lâu nay Hoàng đế rất khách khí với những người bên cạnh Thái hậu, hắn nói: "Đều đứng lên cả đi." Hắn đem quả cầu giao lại cho Triệu Xương đang đứng phía sau lưng, còn mình thì tiến tới thỉnh an Thái hậu. Thái hậu gọi Anh ma ma: "Còn không mau mang ghế ra cho Vạn Tuế Gia ngồi?"
Đã sớm có người mang ghế tới, Thái hậu lên tiếng: "Hôm nay thời tiết đẹp, hoa nở muôn màu muôn sắc, hai mẫu tử chúng ta ngồi đây nói chuyện luôn đi." Hoàng thượng đáp "vâng" một tiếng rồi ngồi xuống cùng Thái hậu. Anh ma ma đã sớm cho mấy cung nữ kia lui hết, chỉ giữ lại vài người hầu hạ Thái hậu. Vì Thái hậu thấy Hoàng đế chỉ mặc mỗi chiếc áo dài tơ tằm màu xanh thẫm thêu hoa văn rồng nên bảo: "Tuy bây giờ trời ấm nhưng lát nữa trời tối sẽ lạnh hơn, sao Hoàng thượng lại mặc ít áo như vậy?"
Hoàng đế đáp: "Nhi tử ngủ trưa dậy liền mặc luôn vào, lát nữa hồi cung nhi tử sẽ mặc thêm áo." Thái hậu gật gật đầu: "Mấy người ở Tứ Chấp Khố đều chỉ biết một mà không biết hai, chẳng chu đáo gì cả. Tuy Lương Cửu Công có tận tâm nhưng cũng có hạn thôi. Nói đến đây lại phải nhắc tới mấy cung nữ lâu năm bên Càn Thanh cung, ba bốn người đã đến tuổi xuất cung rồi nhỉ?" Quay đầu nhìn Anh ma ma một cái, Anh ma ma vội đáp: "Bẩm Thái hậu, lần trước Quý chủ nhân có bẩm báo lại với người chuyện xuất cung của cung nữ các cung, trong đó Càn Thanh cung có bốn người."
Thái hậu lại gật đầu: "Vậy phải bảo mấy cung nữ trẻ tuổi kia cố gắng học tập cho tốt, nếu không cung nữ lâu năm xuất cung hết rồi, chúng lại không biết hầu hạ chủ nhân thế nào." Bỗng nghĩ tới một chuyện liền hỏi: "Cung nữ lo liệu chuyện y phục của Hoàng đế lâu nay tên gọi là gì?"
Anh ma ma đáp: "Tên là Vân Sơ."
"Là đứa nhỏ lần trước thêu túi hoa mai, mặt mày thanh tú, dáng dấp yêu kiều?" Thái hậu hỏi.
"Bẩm Thái hậu, chính là nàng ta."
"Đứa nhỏ đấy thật khéo tay, bảo nàng lại đến giúp ta làm mấy chiếc túi nữa đi."
Hoàng đế cười: "Thái hậu yêu thích là phúc khí của nàng ta, từ nay về sau bảo nàng tới hầu hạ Thái hậu đi." Lương Cửu Công vội gọi Vân Sơ lên dập đầu cảm tạ Thái hậu.
"Ta cũng không thể lấy không của Hoàng thượng được." Thái hậu cũng cười, rồi chỉ vào Họa Châu đang đứng bên cạnh: "Đứa nha đầu này tuy có chút bướng bỉnh nhưng làm việc cũng chu toàn thỏa đáng, từ hôm nay để nó đến Càn Thanh cung học việc hầu hạ y phục đi."
"Thái hậu luôn lo nghĩ cho nhi tử, nhi tử lại không thể thường xuyên hầu hạ bên cạnh người, đây là người đắc lực bên cạnh Thái hậu, có thể chăm sóc Thái hậu thay nhi tử khiến trong lòng nhi tử an tâm hơn." Hoàng đế đáp.
"Cũng là do đứa nhỏ này khá được nên mới bảo nó tới Càn Thanh cung. Mấy người lâu nay hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đều sắp phải xuất cung rồi, đứa nhỏ này vẫn còn trẻ, để nó cố gắng học hỏi còn có thể phục vụ Hoàng thượng thêm vài năm nữa." Hoàng đế nghe Thái hậu nói vậy chỉ đành vâng lời nghe theo.
Nạp Lan phu nhân lau hàng lệ, thở dài khe khẽ: "Phụ thân thường xuyên kìm hãm con, con phải thông cảm cho ông ấy. Ông ấy cũng có nỗi khó xử riêng, đến nay nhà chúng ta được nhiều ân sủng của Hoàng đế, người lại đối đãi thân thiết nồng hậu với con, việc hỷ như tứ hôn, người khác có muốn cũng chẳng được, con chớ suy nghĩ hồ đồ."
Dung Nhược không lên tiếng, Nạp Lan phu nhân không tránh được đỏ cả hai mắt, khuyên bảo tiếp: "Ta biết tâm tư của con, trong lòng con còn nhớ đến muội muội... Đã nhiều năm đến như vậy, nỗi khổ của con, ngạch nương đều biết. Nhưng mà... con không thể không từ bỏ ý định đó đi, đứa nhỏ Lâm Lang kia dù có bao nhiêu tốt đẹp, dù tất cả đều tốt đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là một đứa bé gái mồ côi con của tội thần, gia sản bị tịch thu toàn bộ. Lão thái thái ngày đó thương yêu Lâm Lang đến vậy, sau cùng vẫn phải trơ mắt tiễn nó nhập cung đó thôi."
Tim hắn như bị dao cắt, tay hắn vò chặt vạt áo, trên lưng nổi gân xanh, khắp người run rẩy. Quỳ đã lâu như vậy, chân tay, xương cốt, kể cả lục phủ ngũ tạng cũng đều tê dại cả rồi, thế nhưng mấy câu nói kia dường như một lần nữa xé toạc vết thương trong tim hắn. Nào dám nghe nữa? Nào dám kiên trì nghe nữa?
Thế nhưng từng từ, từng chữ từ miệng Nạp Lan phu nhân cứ như đập thẳng vào tim hắn vậy: "Ta biết oán hận trong lòng con, nhưng cuối cùng thì con cũng nên suy nghĩ cho cả cái nhà này, người trên kẻ dưới trong phủ nữa. Phụ thân con kỳ vọng rất cao ở con, Lão thái thái lại yêu thương con. Vệ gia liên luỵ tới đại án Ngao Bái, theo như lời của phụ thân con thì cả đời này tội đó không thể tha thứ được, chỉ sợ ngay cả kiếp sau cũng chỉ mong mỏi thiên ân bao la mà thôi. Năm Khang Hy thứ tám kia ngập tràn đại hoạ, ngach nương còn nhớ rất rõ ràng Vệ gia đó là nhà như thế nào. Nhà đó cũng xuất quan phụng vua, nhiều thế hệ công trạng, cuộc sống xa hoa phú quý. Vừa nói là phạm tội liền bị tịch thu cả nhà, đó mới gọi là tan cửa nát nhà. Năm đó Lão thái gia Vệ gia tuổi đã cao, mắc bệnh nan y, chỉ cố được hai ngày sau liền mất, hoá ra thế lại may. Nam nhân trong chi trưởng Vệ gia đều bị đày tới Ninh Cổ Tháp, số còn lại thì mặc giáp biến thành nô bộc. Nữ quyến thì bị tống vào cung. Cả phủ chỉ còn người già trẻ nhỏ, lúc đó giống như cua mất càng mất chân vậy, mặc cho người ta giày xéo nhục mạ. Con chưa thấy cảnh đó nên chưa biết nó thương tâm cỡ nào."
Sao mà hắn có thể không hiểu chứ...
Đúng vào một ngày mùa đông, trời vừa rơi một trận tuyết nhỏ, hắn vui vẻ đi vào trong phòng, miệng còn cười cười. Hắn thỉnh an: "Lão thái thái." Xong thấy tổ mẫu nói: "Đi thăm muội muội con đi."
Một cô bé thướt tha uyển chuyển, cả người mặc một bộ đồ tang màu trắng, quỳ gối gọi một tiếng: "Đại ca!"
Hắn vội vàng đỡ nàng đứng lên, trong ánh mắt thanh khiết trong suốt đó mơ hồ hiện lên một nỗi sầu bi khiến người ta thương xót đến mềm lòng... Đôi con ngươi như viên ngọc màu đen vậy, trong veo đến mức hắn có thể nhìn thấy chính mình trong đó... Có một lần, hắn bất ngờ thấy nàng yên lặng rơi lệ. Đó là vì nàng nhớ nhà, nhưng lại không dám nói với người khác, nàng vội vàng lau đi giọt lệ rồi mặt mày tươi cười như cũ. Nhưng sự bi ai mơ hồ kia càng làm cho người ta thấy đau lòng...
Việc nhà chẳng lúc nào nhàn rỗi, hắn vừa bước ra khỏi thư phòng đã thẳng hướng phòng nàng mà bước. Con vẹt nhốt trong chiếc lồng ngoài cửa sổ được dạy nói thơ của hắn: "Dựa vào hành lang nhỏ, tịch dương vô hạn sơn..."
Đáng thương...
Mày ngài xanh biếc ẩn hiện, tâm sự ngây ngốc của chàng trai cô gái... Ầm ầm như trời long đất lở... Mặc hắn thế nào, mặc nàng thế nào...
Trong lòng hắn chỉ trông ngóng vào kỳ tích, nhưng sao có thể nghịch thiên để cố đợi kỳ tích đó?
Ý trời, thánh chỉ, lệnh phụ thân... Từng lớp từng lớp, từng trận từng trận, cứ như hàng vạn tảng đá đang đè xuống hắn, rơi ầm ầm vào thân thể hắn đến tan xương nát thịt. Tan xương nát thịt hắn cũng không tiếc, hắn cũng không sợ hoá thành tro bụi, thế nhưng... làm thế nào mới đổi được kỳ tích kia?
Mẫu thân lấy khăn tay lau nước mắt: "Lâm Lang đến nhà chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta cũng chưa từng bạc đãi nó. Đồ ăn, đồ dùng đều giống như nữ tử nhà ta. Lão thái thái yêu thương Lâm Lang nhất, ta cũng chưa từng có suy nghĩ nào ích kỷ cả. Đứa bé đó thật sự khiến người ta đau lòng. Nhưng mà có cách gì đâu chứ, cho dù không nỡ rời xa nó đến đâu thì cũng chẳng thể làm trái quy củ của phủ Nội Vụ được. Đến hôm nay, cứ coi như con không màng đến ngạch nương đã sinh ra con, nuôi dưỡng con thì lẽ nào con nhẫn tâm khiến Lão thái thái vì con mà đau lòng hay sao? Nếu cả Lão thái thái và ta, con đều không để trong lòng thì con cũng nên nghĩ thay cho Lâm Lang, ngộ nhỡ để người ngoài biết được ý định hồ đồ của con, hai đứa vốn trong sạch, nhưng người ta đâu nghĩ như vậy. Lúc đó Lâm Lang có nói gì cũng không được nữa, trong cung cấm liệu còn mạng mà sống không? Con nghe lời ngạch nương khuyên đi, cũng là mệnh lệnh của ta. Nhi tử của ta, dù con có làm gì đi nữa cũng đâu chống lại được mệnh lệnh thiên tử cơ chứ."
Vốn dĩ hắn định liều lĩnh một phen, cuối cùng vẫn không chịu được những giọt lệ, lời lẽ của mẫu thân hắn. Quá khứ đã xa xôi như cách cả thế hệ. Thời gian mấy năm, lâu nay hắn cứ cố chấp mãi, chung quy lại là uổng công vô ích. Kiếp này không có duyên phận, chẳng tránh nổi cung điện thâm sâu, thánh mệnh như sơn. Trong lòng đau đớn như đứt từng khúc ruột, nhớ lại mẫu thân từ ái vừa vì hắn mà khóc lóc thương tâm, làm sao có thể khiến người đau lòng thêm nữa, huống hồ Lâm Lang... Lâm Lang... Vừa nghĩ đến cái tên này, dường như đến hô hấp cũng đau đớn thấu tim gan, bản thân hắn sao có thể để nàng liên lụy được, nhiều năm như vậy...
Dù cho nàng cũng có tâm tư y hệt như hắn đi chăng nữa, nhưng hắn sao có thể để nàng liên lụy chứ...
Sao có thể để nàng liên lụy...
Hắn trằn trọc trăn trở, lộ ra sự bi thương vô tận. Từ Đường âm u như biển lớn mờ mịt mênh mông, bản thân hắn dường như đang chìm xuống dần dần, một trái tim tan thành cát bụi, hắn cũng chẳng còn chút sức lực giãy dụa nào.