Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)
Chương 25 : Bản Mệnh Sát
Ngày đăng: 12:07 30/04/20
Edit: Hân Hân Bảo Bối
Ừ?
Quỷ Hồn của Ninh Đan Đan ở bên trong có phản ứng, chẳng lẽ người trước mặt, chính là người đã giết cô ấy?
Bạch Thường kín đáo quan sát Trịnh Hà mấy lần, người này mặc dù coi như không phải loại người tốt, nhưng Bạch Thường nhìn người luôn luôn chính xác, chỉ bằng loạicai tên này, kể cả có thêm mấy tên đi theo bên cạnh, giết người phanh thây loại việc này, sợ rằng hù dọa bọn chúng đi cả ra quần cũng không dám làm.
Nhưng ở trong mắt Bạch Thường, tên Trịnh Hà trước mặt, còn thêm mấy tên bên cạnh hắn, đều mang một tia nhàn nhạt màu huyết khí, bao phủ ở trên ấn đường.
Bạch Thường trong lúc mơ hồ biết đó là cái gì, khẽ mỉm cười.
"Mày lại là từ đâu chui ra ngoài? Mày cười cái gì, có phải chán sống rồi phải không?"
Trịnh Hà bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Thường, khuôn mặt hiện lên hai chữ ngoan ngoãn.
Bất quá cái này, nhìn một cái liền biết là giả vờ.
Bạch Thường vừa cười, nói: "Không có gì, chỉ là tôi nhìn thấy chó xông tới kêu uông uông, cảm thấy khá buồn cười mà thôi."
Đây rõ ràng là đánh thẳng vào mặt Trịnh Hà, vẻ mặt Trịnh Hà nhất thời thay đổi.
"Con mẹ nó mày dám mắng lão tử."
Trịnh Hà thẹn quá thành giận, một quyền chạy tới chỗ Bạch Thường đánh tới.
Nhưng một quyền này của hắn chỉ mới ra tay, liền cảm thấy hoa mắt, cổ tay của mình cũng bị nắm lấy.
Một khí lực vô cùng lớn truyền tới, tựa hồ đem xương tay của hắn trong nháy mắt bóp vỡ.
"A..."
Nói trắng ra là, Bạch Thường từ nhỏ đã lấy ác quỷ làm thức ăn, ác quỷ ở trong cơ thể hắn lại đánh nhau, cuối cùng chỉ còn lại một con lợi hại nhất, chính là Bản Mệnh Sát của hắn bây giờ.
Nhưng mà vật này quá mức hung dữ, Bạch Thường phải dùng tu vi của bản thân để áp chế, cho nên đây cũng là một điểm sáng trong việc tu hành, để tránh cho con cháu Bạch gia lười biếng không chịu tu hành, bởi vì một khi bản thân yếu đi, bản mệnh Sát sẽ cắn trả kí chủ.
Đương nhiên Bạch Thường không dám hoàn toàn thả bản mệnh Sát, hắn chẳng qua là chỉ thả một ít sát khí ra, cho đối phương hoảng sợ, nhưng kết quả, cái tên Trịnh Hà này chỉ là một cái bánh bao ướt, mấy tên thủ hạ cũng đều không chịu nổi một kích.
Bạch Thường thậm chí cũng hoài nghi, dao trong tay bọn họ căn bản cũng không có sắc nhọn gì cả.
Cho nên, giết người bầm thây như vậy, chỉ sợ không phải mấy tên phế vật này làm.
Đang lúc này, Bạch Thường chợt phát hiện, ở trước ngực Trịnh Hà, có đeo một miếng ngọc bội cổ xưa.
Hắn thuận tay kéo xuống, nhìn kỹ một chút.
Cái này lại là một miếng Ích Tà Bảo Ngọc cực phẩm, hơn nữa đồ vật này bình thường chỉ có người trong môn đạo chân chính mới có.
Trịnh Hà chỉ là một Phú Nhị Đại, trong trường học là cặn bã, hắn làm sao lấy được thứ đồ tốt này?
Bỗng nhiên, túi Buộc Hồn lần nữa bắt đầu nhảy lên, hơn nữa so với mới vừa rồi càng thêm kịch liệt.
Một tia khác thường nổi lên trong lòng, Bạch Thường phát giác điều gì đó, ngẩng đầu hướng bên cạnh nhìn, chỉ thấy mơ hồ một bóng người sau thân cây, lóe lên ngay sau đó liền không thấy.
Hắn giật mình, muốn đuổi theo, lại bị một người ngăn cản giữa đường đi.
"Xuất sắc, thật là xuất sắc. Bạch lão bản thân thủ giỏi như vậy, thật là không một chút nào giống như đầu bếp."
Người này, chính là người phụ trách bản án bầm thây, Mã cảnh sát.
- Sau hơn mấy ngàn năm không xuất hiện, hôm nay tui đã trở lại rồi đây. Mong bà con thông cảm nhẹ nhàng cho em nó. Bận quá bận huhu