Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)
Chương 26 : Tiền chôn theo người chết
Ngày đăng: 12:07 30/04/20
Edit: Hân Hân Bảo Bối
* Mã Cảnh Quan được đổi lại thành Mã cảnh sát nhé.
"Có giống đầu bếp hay không, phải xem thức ăn làm ra có ăn được hay không mới biết."
Bạch Thường ngừng lại, trách móc cười một tiếng.
"Ha ha, thức ăn ăn có ngon hay không thì không biết, nhưng tay nghề đánh nhau của Bạch lão bản ngược lại không tệ."
Mã cảnh sát đi tới chỗ đám người, cúi đầu kiểm tra cho Trịnh Hà, ngẩng đầu nói:
"Chỉ cần bóp chặt thêm một tí, thì cái tay này của hắn sẽ bị phế đi. Bạch lão bản, tôi chỉ nghe nói lực tay dùng để đảo chảo vô cùng khoẻ, không nghĩ tới công phu cũng như vậy."
Bạch Thường cười một tiếng: "Không có gì, chỉ là khi còn bé hay cùng với ông nội của tôi lên núi đào rau củ dại, có lúc thấy heo rừng hay chó hoang gì đó cũng sẽ dùng tay bóp chặt nó, thói quen rồi."
Mã cảnh sát không nói gì nữa, phất phất tay nói: "Không sao, tất cả giải tán đi. Nhóc con, bớt giả vờ nằm trên đất tàn phế đi."
Trịnh Hà chống tay ngồi dậy, mở miệng trách móc nói: "Hắn là cố ý làm tôi bị thương, cô, cô phải bắt hắn lại chứ."
Mã cảnh sát trợn mắt: "Cái gì là cố ý làm anh bị thương, tôi chỉ thấy mấy người các anh tụ tập đánh nhau, các ngươi năm sáu người đánh có một người, còn bị đánh cho thành cái này dạng này, anh còn có mặt mũi mà nói à?"
Trịnh Hà á khẩu không trả lời được, chỉ đành tức giận bò dậy, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử ngươi được lắm, chờ đó, chuyện này chưa xong đâu..."
Nói ra mấy lời đe doạ, Trịnh Hà rời đi, mấy tên lâu la cũng rời theo.
Những người vây xem thấy không còn gì náo nhiệt, cũng rất nhanh giải tán.
Mã cảnh sát cùng Bạch Thường mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau nửa ngày, Bạch Thường không nhịn được, sờ sờ mặt nói: "Chẳng lẽ tôi lại toát ra vẻ đẹp trai sao?"
Mã cảnh sát hừ một tiếng: "Anh có đẹp trai hay không, không liên quan tới tôi, tôi chỉ biết là, chỉ bằng những hành động vừa rồi của anh, thì tôi đã có thể làm cho anh từ đang ở đây biến thẳng đến cục cảnh sát ngồi xổm một đêm."
Bạch Thường cười một tiếng, nói: "Như vậy cũng không được, bây giờ đã đến giờ làm cơm trưa, tôi còn phải trở về làm thức ăn."
Nhưng nhìn tuổi tác, nhiều lắm là hai mươi tuổi, tuổi trẻ như vậy lại là một cô gái, tiến vào cảnh đội cũng chỉ có thể là một cảnh sát thực tập, làm thế nào mà lên làm được đội phó?
Mang theo nghi ngờ, Bạch Thường ra khỏi trường học, về nhà lấy tiền, sau đó chạy thẳng tới Thành Tây, con đường bán đồ mai táng.
Dù sao bây giờ việc cần kíp trước mắt, là gọp đủ nguyên liệu nấu món Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Phúc Duyên phố, hay được gọi là con đường bán đồ mai táng. Ở đây bán đủ thứ người chết cần, ví dụ như vòng hoa, vàng mã nhang đèn, còn có đủ loại giấy châm, cái gì Đồng Nam Đồng Nữ, xe hơi, điện thoại di động máy tính, nơi này có đầy đủ mọi thứ.
Sau khi xuống xe ở đầu phố, Bạch Thường đi thẳng tới một cửa hàng.
Cửa hàng này kích thước không nhỏ, bảng màu đen trên viết ba chữ to: Phúc Trạch Đường.
Bạch Thường vén rèm cửa, đi vào, thì có nhân viên tới tiếp lời.
"Bạch lão bản, hôm nay làm sao tới sớm như vậy, giờ này không phải là giờ cơm sao?"
Bạch Thường khẽ mỉm cười: "Không sao hết, về trễ một chút cũng được."
Nhân viên kia cười nói: "Ngài tự mình mua bán, chính mình quá cực khổ, mướn người phục vụ cũng tốt."
"Chỗ của tôi nhân viên đâu có dễ mướn như vậy. Đầu tiên là không được sợ quỷ" Bạch Thường vừa nói chuyện, vừa trong túi lấy ra năm chục ngàn mà tối hôm qua bán đồ được đưa cho nhân viên.
"Âm phiếu năm chục ngàn, làm phiền đổi thành tiền hiện tại."
Bạch Thường mỉm cười nói.
Không sai, cái Phúc Trạch Đường, chính là cửa hàng bán đồ, đổi đồ trên trời dưới đất, nhân gian Địa Phủ, tam giới lục đạo, còn là cửa hàng duy nhất đổi tiền của người chết.
Bất quá, mục đích của Bạch Thường hôm nay tới đây, cũng không đơn thuần chỉ là đổi tiền, mà còn là vì tìm một người.
Nếu như trên đời này chỉ có một người biết Cửu Âm Chi Địa ở đâu, như vậy nhất định chính là hắn.