Tiến Công Sủng Phi

Chương 127 : Tra lậu bổ khuyết [1]

Ngày đăng: 20:41 18/04/20


Edit: Tuệ Tu nghi.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



[1] Tra lậu bổ khuyết (查漏补缺): Một thuật ngữ Trung Quốc, nghĩa là tìm lỗ hổng để lấp đầy khoảng trống, tìm chỗ thiếu sót để bổ sung vào.



Sau khi Thẩm Kiều được hầu hạ nằm xuống giường thì liền giương mắt chờ thái y đến. Kiều Tu dung luôn chua ngoa, bất kể là đối với phi tần hậu cung hay là nô tài hầu hạ, chưa từng cho sắc mặt tốt bao giờ. Cho nên những nô tài hầu hạ bên cạnh luôn vô cùng sợ hãi và kiêng dè, hiện tại thấy nàng ta như hổ lạc đồng bằng đương nhiên sẽ có người bỏ đá xuống giếng.



Hoàng thượng đã chặn mọi đường lui của Thẩm Kiều, vĩnh viễn không được sủng ái, cho nên cũng không sợ sau này nàng ta sẽ trả thù.



Trên người Thẩm Kiều vô cùng đau đớn, đến cả tiếng rên cũng mất. Giọng nói nàng ta cũng khô khốc, khó khăn lắm mới có một tiểu cung nữ tâm tư lương thiện đưa cho nàng ta một tách trà.



Thẩm Kiều không cách nào đứng lên được, dù đang nằm thì nàng ta cũng cảm nhân được đau đớn huống chi là lúc ngồi dậy! Một nửa số trà trong chén vào bụng nàng ta còn một nửa còn lại thì đổ ra ngoài, nhưng như vậy thôi nàng ta đã rất thỏa mãn rồi.



"Khi nào thái y mới đến?" Nàng ta cố gắng nói ra mấy lời này, sau khi nói xong liền thở hổn hển và ho khan kịch liệt. Sắc mặt vốn đang tái nhợt sau khi bị giày vò như vậy lại hiện lên vài phần ửng hồng khác thường.



Cung nữ kia ngẩn ngơ nhìn nàng ta, trên mặt lộ ra vài phần thương tiếc, hơi hé miệng, muốn nói lại thôi. Nhớ lại Kiều Phi đã từng một thời phong quang vô hạn, gần như có thể ‘đi ngang’ trong hậu cung. Nhưng từ khi Xu Tu nghi nhập cung, Thẩm Kiều liền bắt đầu sa sút.



Thường nói một nét bút không thể viết ra được hai chữ Thẩm, tại hậu cung này, Thẩm Vũ lại không để có kẻ thứ hai mang họ Thẩm!



"Nói!" Thẩm Kiều lại gian nan mà thốt lên một chữ, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay tiểu cung nữ kia.
Chuyện Hoàng thượng trừng trị Thẩm Kiều nàng đã biết, tuy nàng hận không thể khiến Thẩm Kiều chết ngay lập tức, nhưng cuối cùng thì vẫn đang là thời gian cần nhẫn nhịn, nếu xử lý có chút không thích hợp sợ là sẽ khiến Hoàng thượng nổi lên nghi ngờ. Thẩm Kiều có thể tạm thời giữ lại cái mệnh tiện kia, cũng không chứng tỏ là lúc này nàng có thể bỏ qua cho Thẩm Kiều.



Minh Âm nghe nàng dặn dò xong, chậm rãi gật gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài thay cho Minh Tâm trở lại.



Đợi nàng ấy ngồi vững rồi, Thẩm Vũ mới nhẹ giọng mở miệng: "Y phục bổn tần mặc lúc bị thương có lấy về thiêu hủy hết không?"



Giọng điệu Thẩm Vũ có chút vội vàng, bởi vì lúc trước nàng không biết rốt cuộc thì Thẩm Kiều định đối phó nàng thế nào cho nên kế hoạch ứng đối của nàng không phải chu đáo và chặt chẽ hoàn toàn. Việc duy nhất có thể khiến nàng cởi bỏ nỗi lo về sau cũng chỉ có việc hủy đi toàn bộ chứng cứ phạm tội, tiêu trừ hậu hoạn.



Minh Tâm lập tức nhíu nhíu mày, chậm rãi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần bất lực, thấp giọng: "Chủ tử, là nô tỳ làm việc không chu đáo. Đợi đến khi chỗ nghỉ ngơi kia không còn nhiều người, nô tỳ mới dám đi vào. Y phục và giày đều còn, chỉ là không thấy vớ của người!"



Nàng ấy vừa dứt lời, Thẩm Vũ liền hơi ngẩn ra, nhíu mày chìm vào trầm tư. Bỗng nàng hơi kinh ngạc rồi ngồi dậy từ trên giường, kích động như vậy liền động đến miệng vết thương, đau đến mức làm nàng rơi lệ, tiếng nói cứ như vậy mà mắc ở cổ họng.



"Hỏng rồi, hỏng rồi!" Thẩm Vũ vừa duỗi tay che chân lại vừa nôn nóng mà thấp giọng nói, nét mặt cực kỳ ảo não.



Minh Tâm bị dáng vẻ này của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng lên từ trên ghế rồi đi đến mép giường. Nàng ấy nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, thật cẩn thận xem xét cổ chân nàng. Đến đến khi thấy miệng vết thương trên cổ chân không bị rách ra mới dần thở phào nhẹ nhõm.



"Tu nghi đừng kích động như vậy, tránh động đến miệng vết thương!" Minh Tâm theo như phương pháp mà thái y nói, chậm rãi xoa bóp chân cho Thẩm Vũ, mở miệng nhỏ giọng khuyên nhủ.



Thẩm Vũ cũng không nói cho nàng ấy biết nguyên nhân, chỉ luôn nhíu mày. Từ lúc bắt đầu là kinh hoàng thất thố rồi dần chuyển thành suy nghĩ sâu như hiện tại. Nàng chợt nhớ tới, cảm xúc lúc ấy không ổn định, thay đổi kế hoạch ngay lúc đó, để bản thân bị thương, còn lưu lại miệng vết thương sâu như vậy nên nhất thời không để ý, nàng lại quên mất chiếc vớ kia nằm trên cổ chân mà không tổn hại gì. Nếu gặp người có tâm thì sẽ lập tức lật tẩy miệng vết thương lúc té ngã bị đá cắt này của nàng là quá nghiêm trọng!