Tiến Công Sủng Phi

Chương 128 : Vớ chân đến cửa

Ngày đăng: 20:41 18/04/20


Edit: Tuệ Tu nghi.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Thẩm Vũ nhíu chặt mày, nàng ngồi ngay ngắn lại, nét mặt càng thêm lạnh lùng, thấp giọng hỏi thêm một câu: "Đã tìm khắp nơi rồi chứ?"



Minh Tâm thấy nàng coi trọng đôi vớ kia như vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, nghe nàng hỏi như vậy liền vội gật đầu, nói: "Theo kế hoạch lúc trước chính là để nô tỳ tìm toàn bộ mấy thứ kia, duy chỉ thiếu đôi vớ, nô tỳ đương nhiên không dám chậm trễ, trong ngoài đều đã tìm mấy lần."



Chủ tớ hai người lập tức chìm vào trầm mặc, Thẩm Vũ sợ nhất là trên y phục của nàng xảy ra sai lầm gì, bởi vì đồ vật hậu cung được phân bố tương đương với phân vị, là chỗ để người khác lợi dụng dễ nhất. Cho nên mỗi lần nhận phân lệ, Thẩm Vũ đều cho người tìm cách in ký hiệu lên những đồ vật đó, hơn nữa ngày thường cũng được trông coi cực kỳ nghiêm ngặt.



Hiện tại y phục trên người Thẩm Vũ đều được thêu một chữ "Xu" ở vị trí không bắt mắt cho lắm, chính là để phòng những kẻ đó. Không ngờ đến lúc này lại khéo quá hóa vụng, rốt cuộc thì đôi vớ có điểm đặc biệt đó do ai phát hiện ra? Nếu có kẻ nhân lúc nàng hôn mê, mang đôi vớ kia đến chỗ Hoàng thượng, vậy hiện tại nàng muốn vãn hồi cũng không thay đổi được gì.



Nàng lại cau mày, âm thầm nhớ lại lúc ứng đối với Hoàng thượng có chỗ nào không ổn hay không, nhưng càng nghĩ lại càng ảo não.



Vẻ mặt chủ tớ hai người đều buồn bực không vui, Minh Âm đẩy cửa đi vào, còn chưa đi vào nội thất đã khẽ ho trước một tiếng, Minh Tâm lập tức lui sang một bên, Thẩm Vũ cũng thu lại thần sắc ủ rũ.



"Xu Tu nghi, bên ngoài có một cung nữ của Tư Dược ti muốn gặp người. Nàng ta nói là người làm rơi đồ ở chỗ nàng ta." Nét mặt Minh Âm hiện lên chút kỳ quái, không biết là cung nữ Tư Dược ti này chui ra từ đâu, thế mà lại trực tiếp mò vào trong viện của Thẩm Vũ.



Thẩm Vũ cũng lộ ra mấy phần ngạc nhiên, bởi vì người ở hành cung tương đối ít, lại sợ các vị chủ tử sẽ vì thời tiết nóng bức mà bị cảm nắng nhiều, cho nên Thẩm Vũ cũng không để cung nữ của Tư Dược ti sang đây hầu hạ, chỉ cho mấy cung nữ bên người qua đó học cách thay thuốc. Có điều cung nữ Tư Dược Ti kia, dường như nhất định phải gặp mặt nàng, nàng cẩn thận suy nghĩ, lập tức bắt được trọng điểm của mấy lời này: Làm rơi đồ!



Sắc mặt nàng đột nhiên âm trầm xuống, cung nữ kia đến đây có ý đồ gì?
"Không có chuyện gì muốn xin bổn tần ư? Vậy thì thôi!" Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Vân Khê, giọng nói hơi mất kiên nhẫn, phất phất tay giống như muốn đuổi người đi vậy.



"Nô tỳ thật sự là có yêu cầu quá đáng. Nô tỳ muốn đến hầu hạ bên cạnh Tu nghi!" Vân Khê thấy dáng vẻ Thẩm Vũ như là muốn đuổi mình ra ngoài thì vội vàng mở miệng, cũng không lòng vòng nữa.



Thẩm Vũ hơi nhướng đầu mày, hơi nghi ngờ nhìn Vân Khê. Có lẽ chỉ qua hai năm nữa vị trí Tư dược kia sẽ do nàng ta ngồi, chưởng quản Tư Dược ti chẳng lẽ không thanh nhàn bằng việc đến hầu hạ bên cạnh nàng ư?



"Phe phái hậu cung phức tạp, cho dù là giữa nô tài cũng vậy. Người không có chỗ dựa giống như nô tỳ đây rất dễ vô cớ chịu liên lụy. Năm nay nô tỳ đã mười chín, chỉ còn mấy năm là có thể xuất cung. Nô tỳ cũng không cầu xin vinh hoa phú quý gì, chỉ xin Tu nghi có thể che chở nô tỳ, cuối cùng có thể bình an xuất cung." Vân Khê lập tức quỳ xuống nhưng sống lưng lại thẳng tắp, giọng nói khá khẩn thiết.



Thẩm Vũ cụp mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Vân Khê, nét mặt như đang suy nghĩ về điều gì đó.



Vân Khê thấy Thẩm Vũ không trả lời, từ từ ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn nàng một cái. Vừa lúc đối diện với cái nhìn tìm tòi của nàng, đấy lòng nàng ta xuất hiện vài phần hy vọng.



"Nô tỳ có thể lên làm Điển dược là bởi vì đối với dược lý cơ bản nô tỳ đều nắm khá rõ. Dược liệu cũng có thể phân biệt hơn một nửa, bên người Tu nghi vừa khéo lại thiếu một người biết dược lý hầu hạ. Không những nô tỳ có thể làm dược thiện giúp người điều dưỡng thân thể, hơn nữa còn có thể đối phó với một ít ám toán của tiểu nhân âm độc, chỉ cần liên quan đến mặt dược liệu hay dược lý, nô tỳ đều có thể phân biệt một ít, phòng hậu hoạn về sau!" Vân Khê lại cúi đầu lần nữa, giống như là thấy được hy vọng, nói thao thao bất tuyệt, khiến cho lòng người nghe cũng rung động.



Nhưng chân mày Thẩm Vũ càng lúc càng nhíu chặt, nàng cũng không vội mở miệng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Vân Khê. Dạng cung nữ nào mà bắt buộc phải tìm chỗ dựa? Cung nữ mới vừa vào cung, căn cơ chưa vững mới có thể sợ bản thân quá non nớt mà vô cớ bị liên lụy vào rồi chết thảm.



Dạng lão nhân như Vân Khê này, đã bò đến vị trí cao, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, nếu muốn gia nhập đã sớm gia nhập rồi. Phi tần đã từng được sủng ái trong hậu cung này nhiều vô số, Vân Khê lại cố tình ở lúc mình sắp hai mươi tuổi mới chọn Thẩm Vũ. Những lời Vân Khê nói trước đó, nàng không tin một câu nào.



"Điều ngươi đến chỗ bổn tần cũng không phải là không thể. Nhưng bổn tần sẽ không vì ngươi giúp ta giặt sạch một đôi vớ mà đồng ý. Ngươi cần phải biểu hiện thành ý của ngươi ra thì bổn tần mới dám để ngươi lại bên cạnh." Sau khi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Vũ cũng lên tiếng.