Tiến Công Sủng Phi

Chương 129 : Độc dược mạn tính [1]

Ngày đăng: 20:41 18/04/20


Edit: Du Quý phi.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



[1] Độc dược mạn tính: độc dược có tác dụng chậm.



Vân Khê vừa nghe Thẩm Vũ nói thì biết mình có hi vọng, khuôn mặt lập tức nở nụ cười dịu dàng. Nàng vội vàng quỳ xuống dập đầu, thấp giọng nói: “Nô tỳ tạ ơn Tu nghi giữ lại!”



Giọng nói của nàng chứa chút vội vàng và kích động, giống như biết được một tin vui rất lớn. Nàng dập đầu liên tục, dáng vẻ thất thố này so với sự bình tĩnh lúc trước khác nhau như trời với đất.



Thẩm Vũ nghe âm thanh "cộp cộp" trầm đục thì đủ thấy được Vân Khê đã dùng mấy phần lực để dập đầu.



“Tất cả còn phải xem biểu hiện của ngươi, mới quyết định có điều ngươi tới Cẩm Nhan điện hay không!” Thẩm Vũ lạnh lùng chặn đứng động tác dập đầu của Vân Khê, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.



Vân Khê không đứng dậy, vẫn quỳ gối ở nơi đó, nghe những lời của nàng, gương mặt trái lại mang theo vài phần vui mừng, nhẹ nhàng nói: “Tu nghi xin cứ việc phân phó, nô tỳ sẽ dốc hết sức lực làm việc!”



Thẩm Vũ nhìn người quỳ trên mặt đất, khuôn mặt lộ ra ý cười lạnh. Cả người Vân Khê đều hiện lên vẻ vui sướng, nét mặt cho thấy sự trung thành và tận tâm.



“Kỳ thật cũng không có khó gì, dược liệu do thái y kê phần lớn đều do Tư Dược ti phối ra, không bằng ngươi thay dược liệu của Thẩm Kiều, bỏ thêm mấy vị thuốc, ngươi thấy thế nào?” Thẩm Vũ bình tĩnh mở miệng, giọng điệu không hề gợn sóng bất kinh, không hề có dao động gì.



Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, bầu không khí trở nên quỷ dị. Vân Khê ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía nàng, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, giống như là gặp phải quỷ vậy, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khủng hoảng.



Minh Tâm và Minh Âm bên cạnh cũng ngơ ngẩn nhìn Thẩm Vũ, trái tim đập nhanh hơn. Khi còn ở hành cung Xu Tu nghi đã nói qua, không muốn mạng của Thẩm Kiều, nhưng còn dược liệu này là sao đây.
Minh Âm lại là một dáng vẻ nhe răng trợn mắt, giống như muốn nhào lên đánh nhau với Minh Tâm. Nếu Hoàng thượng điều người tới đây, lại không thông báo với nàng, như vậy có nghĩa Minh Âm, nô tài trước đây của Long Càn Cung đã thất sủng. Hoàng thượng không hề tín nhiệm nàng!



“Gần đây hãy coi chừng mấy tiểu cung nữ, không ai được thường xuyên tiếp xúc quá mức với người cung khác, tránh cho lại bị tính kế. Bổn tần đã thành như vậy, nếu ai bị ám toán thì bổn tần cũng không cứu được!” Khuôn mặt Thẩm Vũ nghiêm túc, đắn đo cao giọng dạy bảo.



Hai người Minh Âm cũng chỉ đành liên tục gật đầu đồng ý, sau khi lăn lộn tới lui, khi Hoàng thượng trở về dùng bữa tối, mới mang đến mấy tin tức.



Cách đây không lâu Hoàng thượng mới hạ chỉ, trục xuất mấy quan lại ở Lạc Dương. Trong đó có một quan viên tòng tứ phẩm, trực tiếp bị soát nhà, điều tra ra không ít chứng cứ phạm tội, cả nhà lưu đày. Đương nhiên người xui xẻo này, chính là người mấy ngày trước đã liên hệ với Thẩm Kiều.



Vì chân Thẩm Vũ bị thương thành như vậy, nên Hoàng thượng không dám cùng giường với nàng nhưng lại không muốn tách ra ngủ, nên sai người dọn một chiếc giường đặt ở nội thất.



Hội hoa tổ chức thất bại, hơn nữa quan lại Lạc Dương không ít người chịu liên lụy, đã nhiều ngày không còn ai dám tới phiền nhiễu Hoàng thượng. Tề Ngọc mừng khi được thanh nhàn, mỗi ngày rút ra hai canh giờ phê duyệt tấu chương, còn lại thì ở cùng Thẩm Vũ.



Có khi giúp nàng xoa bóp chân, có khi lại đi lục tung tìm một ít sách dành cho trẻ con, nằm trên giường đọc cùng Thẩm Vũ, ngẫu nhiên còn trao đổi một ít tâm đắc.



“A Vũ, nàng nhìn câu này ‘Dung lên bốn, biết nhường lê’, từ nhỏ trẫm đã cảm thấy những lời này là sai.” Tề Ngọc dựa vào eo Thẩm Vũ, tư thế nằm thẳng, hắn nhẹ nhàng giơ quyển sách trên tay lên, ngón tay chỉ vào câu kia cho Thẩm Vũ nhìn, vẻ mặt lộ ra vài phần bất mãn.



Thẩm Vũ đã mơ màng sắp ngủ, nhìn Tam Tự Kinh hơn nửa canh giờ. Càng xem nàng càng cảm thấy, mình so sánh với danh sĩ đại gia, quả thực đúng là một người thất bại, đầu óc toàn tư tưởng hại người, đẩy bản thân vào con đường luôn đề phòng người khác.



Bây giờ nghe Hoàng thượng lại muốn phát biểu cao đàm khoát luận[2], nàng mở mắt ra trước, còn buồn ngủ mà nhìn qua. Chữ trên sách có chút mơ hồ, nàng không ngừng nháy mắt, mới miễn cưỡng nhìn rõ ràng câu nói kia.



[2] cao đàm khoát luận: bàn luận về những vấn đề cao cả. Bàn luận thanh cao, thú vị, không câu thúc.