Tiến Công Sủng Phi

Chương 150 : Thẩm vấn Thanh Nhi

Ngày đăng: 20:41 18/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi.



Beta: Nga Quý tần.



Thái hậu bị ồn ào nên không thể ngủ được, mấy cung nữ thay phiên nhau bế Đại Hoàng tử thì thằng bé mới ngừng khóc nháo. Ban ngày Thái hậu còn vô cùng tin tưởng, bây giờ thì hơi đổi ý. Lúc trước, khi Hoàng thượng được ghi dưới danh nghĩa của bà là thời điểm Lê Phi vừa mới qua đời không lâu. Khi đó Hoàng thượng đã là thiếu niên, hơn nữa lại được Phỉ gia rèn luyện, tất nhiên sẽ không khó chơi như đứa nhỏ này.



Vào buổi thỉnh an ngày hôm sau, không ít phi tần hỏi thăm Thái hậu về việc Đại Hoàng tử. Tuy ngoài mặt Thái hậu mạnh miệng cười, một mực kiên nhẫn ứng đối, nhưng người tinh mắt thì đều nhìn ra tinh thần Thái hậu không tốt, trong lòng mọi người đều cân nhắc. Đoán chừng Thái hậu lão nhân gia cũng chịu không được bao lâu.



Thẩm Vũ nhíu chặt mày, nàng cũng không ngờ vậy mà Thái hậu sẽ không chịu đựng nổi. Nếu Thái hậu tìm Hoàng thượng, tự động nhường Đại Hoàng tử ra, như vậy vận mệnh của đứa nhỏ này sẽ ném cho ai? Thẩm Vũ vừa nghĩ đến đây thì thấy Hiền phi ngồi bên cạnh quay đầu lại, khiêu khích nhìn nàng một cái, khí thế trong đó làm người ta thầm kinh hãi.



Đến khi kết thúc thỉnh an, Thẩm Vũ ngồi trên kiệu trực tiếp đi thẳng về phía Kỳ Hoa điện. Sau khi tiến vào nội điện, nàng liếc mắt một cái thì nhìn thấy Thẩm Uyển đang nằm trên giường. Thẩm Uyển khép hờ đôi mắt dưỡng thần, lúc này nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên nhẹ nhàng nghiêng đầu qua.



Nhìn thấy người đến là Thẩm Vũ, Thẩm Uyển giãy giụa tựa như muốn đứng lên. Thẩm Vũ vội vàng đi tới vài bước đè Thẩm Uyển lại, vẻ mặt chứa sự quan tâm, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ đỡ hơn chút nào chưa?"



Thẩm Uyển nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Vũ, chậm rãi gật đầu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.



"A Vũ, hiện tại cũng may mà còn có muội, cho nên ta và Đại Hoàng tử mới có thể bình an không có việc gì."



Giọng của Thẩm Uyển có chút vội vàng, bắt lấy tay Thẩm Vũ, dần nắm chặt lại, giống như là sợ Thẩm Vũ đi mất vậy.
Thẩm Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nâng chân lên dẫm xuống gương mặt Thanh Nhi. Toàn bộ đế giày ấn xuống khuôn mặt nàng ta, lực đạo tàn nhẫn đè ép mặt mũi nàng ta. Thẩm Vũ thầm dùng sức đay nghiến, Thanh Nhi có vẻ muốn giãy giụa. Khổ nỗi tay và chân nàng ta đều bị dây thừng trói chặt, gáy dán vào cột, mặt lại bị dẫm đạp, căn bản là nàng ta không thể nhúc nhích.



Dường như Thẩm Vũ cảm thấy vẫn chưa hả hận, nàng rụt chân về, rồi lại đạp mạnh xuống. Liên tục đạp vài lần, mũi của Thanh Nhi cũng bị chảy máu, phỏng chừng xương mũi đã bị gãy, cứ như vậy mà gục xuống.



"Uyển Tu viện là chủ tử ngươi, ngươi lại thay người khác ám hại nàng ấy, đồ ăn cây táo, rào cây sung!" Sau khi đạp một cái nữa, Thẩm Vũ mới thu hồi chân.



Minh Âm lập tức đi lên vài bước, nhẹ nhàng đỡ nàng. Vừa rồi rõ ràng là Thẩm Vũ dùng toàn lực, cho nên bây giờ nàng không ngừng thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng.



Thanh Nhi bị Thẩm Vũ đạp đến thần trí mơ hồ, sự điên rồ sau khi bị vạch trần sớm đã bị đá bay đi mất.



Thẩm Vũ từ từ ổn định tâm tình đang lên xuống của mình, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống. Mặt Thanh Nhi bắt đầu sưng to, trên mặt hiện rõ dấu giày. Mặt đất phòng chất củi vô cùng ẩm ướt, làm cho đế giày dính đầy bùn đất, vậy nên bây giờ trên mặt Thanh Nhi cũng dính đầy bùn đất, nhìn vô cùng đáng thương.



Thẩm Vũ không nhịn được nhíu mày, khẽ "Hừ" một tiếng. Nhìn mặt đất đầy bùn, trong lòng Thẩm Vũ không thoải mái, có lẽ là bị lây bệnh sạch sẽ của Hoàng thượng.



"Bổn cung nghe nói ngươi có một đệ đệ, còn được người tốt thu lưu." Thẩm Vũ hơi quay đầu, không để ý bùn đất trên mặt Thanh Nhi, lạnh giọng mở miệng.



Thanh Nhi vừa nghe Thẩm Vũ nhắc tới đệ đệ, ánh mắt vốn tan rã lập tức tập trung, chuyên chú nhìn về phía Thẩm Vũ, dường như đang chờ đợi.