Tiến Công Sủng Phi
Chương 156 : Ve vãn đánh yêu
Ngày đăng: 20:41 18/04/20
Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
Đợi đến lúc Thái hậu vội vàng sửa sang lại một chút, bước ra trong trạng thái đầu nặng chân nhẹ, thì đã thấy Hoàng thượng lôi kéo Thẩm Vũ ngồi trên ghế, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, chắc là đang nói chuyện gì đó rất thú vị, nên khuôn mặt hai người điều mang theo ý cười vui vẻ.
Bước chân của Thái hậu lập tức ngừng lại, bà thật sự không ngờ có thể nhìn thấy được hình ảnh mà từ trước đến nay bà chưa từng nghĩ đến. Hoàng thượng lại có thể lôi kéo một phi tần cùng nhau cười nói vui vẻ như thế. Cho dù người này là Thẩm Vũ - phi tần được sủng ái bấy lâu nay, nhưng vẫn làm cho nội tâm Thái hậu chấn động.
“Mẫu hậu.”
Bởi vì Hoàng thượng ngồi đối diện với hướng Thái hậu bước ra, là người đầu tiên phát hiện ra Thái hậu, nên kéo Thẩm Vũ đứng lên.
“Thỉnh an Thái hậu.”
Thẩm Vũ cũng nghe đứng lên theo, ý cười trên mặt nhạt đi chút, nhẹ nhàng cúi người hành lễ.
Thái hậu lấy lại tinh thần từ trong trạng thái ngây ngốc vì ngạc nhiên, ho nhẹ một tiếng để che dấu đi sự thất thố vừa rồi của mình, phất phất tay cho nàng đứng dậy, rồi ngồi vào vị trí chủ vị.
“Quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi. Trẫm cũng không biết vì sao đứa nhỏ lại ầm ĩ như thế này, khi trẫm còn nhỏ hình như cũng không có ầm ĩ quấy rầy mẫu hậu như thế.”
Tề Ngọc liếc mắt một cái liền nhận ra tinh thần của Thái hậu không tốt, vẻ mặt có chút xấu hổ, chậm rãi đứng lên ho nhẹ một tiếng rồi nói.
Mấy câu nói vừa thốt ra tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khi truyền đến tai của Thái hậu lại hoàn toàn có ý khác. Còn không phải là đang cười bà chưa từng chăm sóc Hoàng thượng sao?
Vốn Thái hậu đã cảm thấy mệt đến não phình to, đầu óc choáng váng, bây giờ lại bị Hoàng thượng chèn ép như thế, đầu lại càng thêm đau.
“Hoàng thượng là đến ôm Đại Hoàng tử đi sao?”
Hứa ma ma thấy chung quanh đều là những tỳ nữ hầu hạ Thái hậu, nên nghĩ cách trấn an bà ta, lời thốt ra cũng mang theo ý tứ vô cùng độc ác.
Thái hậu được bà an ủi như vậy, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái lên không ít. Vẻ mặt tỏ ý đồng tình, chậm rãi gật gật đầu.
“Vẫn là trí nhớ của ngươi tốt, chỉ còn hai năm nữa, ngược lại ai gia muốn nhìn xem Thẩm Vũ kia có thể chịu đựng được bao lâu? Nữ nhân trải qua năm tháng nơi hậu cung, như là nước chảy mây trôi, năm tháng tốt đẹp như là ánh chớp chợt loé qua rồi tắt. Cứ tạm thời để cho nàng ta nhảy nhót vui vẻ thêm mấy ngày đi, hơn nữa chăm sóc trẻ con chính là việc khổ sai như muốn lấy mạng người, Thục phi xinh đẹp đáng yêu như thế, khẳng định sẽ không chịu được đứa bé náo loạn ầm ĩ, mà dung mạo cũng sẽ ngày càng tiều tuỵ hơn, đoán chừng đến lúc đó sẽ từ bỏ ý định.”
Thái hậu nói thầm thêm vài câu, cho đến khi trong lòng cảm thấy hoàn toàn thoải mái mới đứng dậy, dựa vào tay Hứa ma ma quay trở về nội điện, nằm lên giường tiếp tục giấc ngủ.
Chẳng qua bà ta mới giữ Đại Hoàng tử bên người một ngày thôi, cũng đã có thể ăn không tiêu, ngủ không ngon, không biết Thẩm Vũ có thể chịu được mấy ngày.
Đoàn người của Hoàng thượng trực tiếp quay về Cẩm Nhan điện, mới vừa rồi cũng phái người thông báo, Đại Hoàng tử muốn ở lại Cẩm Nhan điện, cho nên Lan Huỷ dẫn theo đám Minh Ngữ, vội vàng sắp xếp bố trí lại thiện điện, đảm bảo thời điểm Đại Hoàng tử về đến đây có thể trực tiếp sử dụng được ngay.
Đại Hoàng tử còn nhỏ tuổi, hơn nữa lại có chút ầm ĩ, cho nên Thẩm Vũ chọn cho nó hai bà vú, thay phiên nhau chăm sóc. Lại tìm thêm bốn nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ, chăm sóc tiểu hài tử có rất nhiều chuyện rối ren xảy ra.
Bà vú dựa vào phân phó, đưa Đại hoàng tử đến giường ngủ trong nội điện, Hoàng thượng cùng Thẩm Vũ liền ngồi bên cạnh lò than.
“Tên của Đại Hoàng tử, Hoàng thượng đã nghĩ xong chưa?”
Thẩm Vũ đưa tay áp lên má, khẽ hỏi một câu, vẻ mặt nghiêm túc.
Tề Ngọc hơi nhướng nhướng đầu mày, rõ ràng là có chút khó khăn.
“Mấy ngày trước nàng vẫn luôn giận dỗi với trẫm, trong lòng trẫm tức giận Thẩm Uyển, nên cũng chưa nghĩ đến.”
Vốn Hoàng thượng đã chuẩn bị bịa ra câu chuyện để thuận miệng kể cho nàng nghe, nhưng dù sao đây cũng là đứa bé đầu tiên của hắn, cũng không thể tùy tiện đặt cho cái tên, đành phải có chút không tình nguyện mà thẳng thắn nói ra sự thật.