Tiến Công Sủng Phi
Chương 207 : Lần đầu cho bú sữa (2)
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Tuệ Tu nghi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Bà vú đứng ở bên cạnh hướng dẫn, thỉnh thoảng Thẩm Vũ lại điều chỉnh tư thế, mãi cho đến khi cảm thấy cơ thể không còn đau nhức nữa thì mới bắt đầu tháo vạt áo ra.
Tề Ngọc cũng không hề ngừng đôi đũa trong tay, nhưng cứ nhai hai miếng thức ăn lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ một lần. Thẩm Vũ cố gắng làm lơ ánh mắt từ bên đó nhìn qua, vén vạt áo lên để lộ một bộ ngực sữa. Đã có cảm giác hơi trướng trướng, có thể là đã tích chút sữa.
Khi đầu v* mềm mại mới đưa qua, vừa chạm đến mặt của Nhị Hoàng tử là thằng nhóc đã lập tức mở miệng ngậm lấy. Căn bản là không cần dạy đã tự động mút vào. Cảm giác lần đầu cho bú sữa thật kỳ diệu, nhìn miệng của đứa trẻ cứ liên tục chuyển động còn thấy có mấy phần thú vị. Cảm giác xấu hổ bởi vì Hoàng thượng nhìn lúc ban đầu cũng đã biến mất, ngược lại còn cảm thấy vô cùng bình thường.
Tề Ngọc không khỏi bĩu môi, cho bú sữa cũng chỉ vậy thôi à, không có cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy nên cũng lập tức cảm thấy mất hết hứng thú.
Lý Hoài Ân đang đứng chờ ở bên ngoài xoa xoa hai tay đã đỏ lên vì bị đông lạnh, ngựa đã sớm chuẩn bị xong, nhưng hiện tại Hoàng thượng lại không rời đi như dự liệu trước đó, chẳng lẽ còn có ý định ở lại nghỉ ngơi một đêm ư? Vậy các vị chủ tử nương nương trong hậu cung liệu có lật tung Long Càn cung lên không? Thậm chí còn kinh động đến nhà mẹ đẻ ở bên ngoài đi tìm tung tích của Hoàng thượng, có lẽ tất cả thanh lâu ở tại kinh thành đều không thể may mắn thoát khỏi.
Lần đầu Thẩm Vũ cho bú sữa, tuy rằng cảm thấy vô cùng mới lạ nhưng điều đả kích nàng là vị Nhị Hoàng tử này có sức ăn quá lớn, sữa của nàng căn bản là không đủ cho nó no, cuối cùng vẫn là để bà vú ôm ra gian ngoài để tiếp tục cho ăn.
"Hoàng thượng, cái tên lúc trước rất thích hợp với Nhị Hoàng tử. Mới vừa rồi nhất định là nó đã no rồi, cứ phải đòi nữa mới được ư?" Giọng của Thẩm Vũ có chút không cam lòng, rõ ràng là đã bị đả kích, chẳng qua là bú sữa thôi, đứa nhỏ kia lại có sức ăn như vậy.
Tề Ngọc nhướng mày một cái, rõ ràng là có chút không kiên nhẫn với lời nói của Đức phi, hắn không hề suy nghĩ đã trực tiếp từ chối, giọng nói lạnh lùng: "Không được, còn mấy tháng nữa là A Vũ quay về. Còn việc vấn an Thái hậu, chờ sau khi Hoàng Quý phi trở về ai muốn đi thì đi, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!"
Cùng với lời nói như chém đinh chặt sắt của nam nhân, đáy lòng mọi người lại càng lạnh đi. Thẩm Vũ sắp trở về? Nhưng trong hậu cung này vẫn không ai có thể đạt được sủng ái của Hoàng thượng, cho dù có mấy vị được thị tẩm vài đêm, nhưng nếu Thẩm Vũ hồi cung, những người này cũng chỉ có thể đứng sang một bên!
Mọi người đều biết Thẩm Vũ là dạng người nào, chỉ cần nàng đắc sủng thì tuyệt đối sẽ không chia sẻ cho người khác. Nếu muốn đạt được một chút sủng ái thì nhất định phải phát triển thế lực của bản thân.
Không ít người đã âm thầm tính toán, xem nên tìm ai đến phân tán một ít thánh sủng của Thẩm Vũ.
Ngày mười lăm tháng giêng, trên đường cực kỳ náo nhiệt, tết Nguyên Tiêu chơi hoa đăng. Trong cung cũng là một khung cảnh rất náo nhiệt, trước sau điện đều có bày yến hội, không ít phu nhân và cô nương các nhà đều tham dự, khắp Ngự Hoa viên đều là hoa đăng, tốp năm tốp ba tụ tập lại cùng xem.
Bởi vì là tết Nguyên Tiêu cho nên không khí cũng thả lỏng hơn so với ngày thường nhiều, nam nữ ở bên nhau, chỉ cần có người lớn ở đây thì cũng không cần quá câu nệ, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp.
Tề Ngọc mặc một bộ thường phục, người đi theo đều cúi đầu thu liễm lại, lẫn vào trong đám người cũng coi như không mấy nổi bật. Chỉ là vì tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn cố gắng chọn một con đường ít người qua lại, trên đường cũng bày đầy hoa đăng, hẻo lánh ít người qua lại cũng coi như một loại tình thú khác. Nhưng trong khung cảnh yên tĩnh đó lại truyền đến tiếng cãi nhau của một nam một nữ.
Tề Ngọc nhíu mày hết sức khó chịu, Lý Hoài Ân vội vàng tiến lên một bước muốn cao giọng kêu hai người đó lui ra, không ngờ lại bị Hoàng thượng vung tay ngăn cản. Tề Ngọc hơi nheo đôi mắt lại, hắn tập võ nhiều năm, tai thính mắt tinh, dọc con đường lại có ánh đèn chiếu rọi nên tầm mắt cũng rất thông thoáng.
Cách đó không xa thật sự có một nam một nữ, từ y phục của hai người có thể nhận ra họ không phú cũng quý, tuổi lại không lớn. Hai người cãi nhau không ngừng, lại còn động tay động chân. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, cô nương mảnh mai kia thế mà lại lợi hại hơn nam tử nọ.