Tiến Công Sủng Phi
Chương 216 : Triệu kiến mọi người (1)
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Giọng nói của Hoàng thượng mang theo từ tính, bàn tay dày rộng chậm rãi phủ lên bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ. Lòng bàn tay kề sát với mu bàn tay, độ ấm ấm áp truyền tới người nhau, cùng dòng máu lưu động phía dưới làn da đang dần dần chảy tới trái tim.
Ánh mắt Tề Ngọc rời khỏi tờ giấy Tuyên Thành, nghiêm túc nhìn chăm chú vào Thẩm Vũ, ánh mắt mang theo ôn nhu, yên lặng, tựa như muốn hòa tan người đối diện vậy. Thẩm Vũ nhìn thẳng hắn, không thể không nói nghe Hoàng thượng thâm tình nói ra những lời này, nói không động lòng đó là gạt người. Nhưng Thẩm Vũ chỉ cần nhớ tới lát nữa nàng còn phải đi gặp những phi tần đó, trong lòng liền có một cảm xúc không nói nên lời. Nàng ngẩng đầu lên bỗng nhiên không có tình thú cười ra tiếng, tiếng cười dần dần lớn lên, nàng nâng một cái tay khác đang nhàn rỗi lên xoa cái trán.
Tề Ngọc vốn đang dạt dào cảm xúc tốt đẹp, lại bị nàng cười cho không còn nữa. Hắn có chút ảo não mà nhéo nhéo mu bàn tay nàng, tay nâng lên khỏi mu bàn tay nàng như muốn rút về, lại bị Thẩm Vũ lập tức bắt lại được.
"Hoàng thượng, thần thiếp không phải cười cái khác, chỉ là nhớ lại lúc trước Hoàng Thượng ghét bỏ thần thiếp, trái ngược với hiện tại. Rõ ràng cùng là một khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác biệt, hai cái cứ vòng đi vòng lại ở trong đầu, thần thiếp thật sự cảm thấy rất buồn cười!" Thẩm Vũ thấy vẻ không vui trên mặt Tề Ngọc, tiếng cười dần dần dừng lại, chỉ là ý cười trên mặt làm thế nào cũng không thu lại được, khóe mắt đuôi lông mày đều hơi cong lên.
Tề Ngọc nhìn ý cười trên mặt nàng, vẻ mặt càng thêm âm trầm. Mãi một lúc lâu sau, Thẩm Vũ mới ổn định được cảm xúc, Hoàng thượng bị nàng làm gián đoạn như vậy, cũng không có tâm tình nghĩ làm thế nào để lừa tình nữa, bĩu môi muốn thu giấy Tuyên Thành, lại bị Thẩm Vũ đoạt mất.
"Đây chính là thánh chỉ Hoàng thượng cho thần thiếp, sao có thể lấy đi được chứ?" Thẩm Vũ nói rất nghiêm trang, nàng gấp gọn tờ giấy lại rồi nhét vào trong ống tay áo. Chỉ là lúc nàng cúi đầu, trên mặt cũng lộ ra mấy phần lạnh lẽo.
Nàng không muốn trong lúc Hoàng thượng đang sủng ái tân sủng, lại cùng Hoàng thượng diễn tiết mục tình cảm triền miên này. Nàng thực sự không làm được!
Đương nhiên, Thẩm Vũ cũng sẽ không để hắn phát hiện. Nếu nàng biểu đạt ý tứ này rõ ràng với Hoàng thượng, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng, dù sao nếu nàng biểu hiện ra sự bất mãn đối với các phi tần, cái tội danh đố phụ này nàng trốn không thoát rồi. Nói không chừng còn vừa lúc cho triều thần bên ngoài lấy cớ để công kích nàng! Điều nàng muốn, chính là Hoàng thượng tự mình giải tán đám nữ nhân này xuất cung. Đương nhiên đây là mưu kế khổng lồ hạng nhất, nàng cần phải từ từ tính toán, đi từng bước một.
"Hoàng hậu thật xinh đẹp! Trước kia còn có tỷ tỷ nói thần thiếp giống Hoàng hậu đấy, nhưng thần thiếp thấy cũng không giống!" Không chờ Thẩm Vũ xuất thần lâu lắm, phía dưới đã có người mở miệng, thanh âm thanh thúy thậm chí ẩn ẩn chấn động màng tai.
Thẩm Vũ nhìn qua theo bản năng, liền nhìn thấy ở gần cuối đội ngũ có một nữ tử dáng vẻ tươi cười mở miệng. Trên người nữ tử kia mặc cung trang phẩm cấp Mỹ nhân, trực tiếp ngẩng đầu đối diện với Thẩm Vũ, ánh mắt không ngừng đánh giá Thẩm Vũ, vẻ mặt cũng coi là kính cẩn, cũng không có ý tứ khiêu khích.
Thẩm Vũ không khỏi nhướng mày, đối với ánh mắt đánh giá như vậy, nàng đã lâu không gặp, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
"Các tỷ muội nói giỡn đúng là không tin cậy được, bổn cung cũng không thấy giống. Hình như bổn cung chưa gặp qua muội, trong điện có không ít muội muội bổn cung thấy hơi lạ mắt, không bằng lúc nói chuyện thì báo danh hào của mình trước đi, cũng để cho bổn cung biết là người nào trước!" Thẩm Vũ khó mà không đâm trở lại, nàng biết vị trước mắt này chỉ sợ là Nhiên Mỹ nhân không sợ trời không sợ đất kia. Nếu không cho dù là ai cũng không dám trắng trợn táo bạo, không có quy củ như thế!
Tuy rằng biểu cảm trên mặt Thẩm Vũ vẫn luôn ôn nhu thân thiết nhưng lời nói khiến cho trong lòng Nhiên mỹ nhân có chút không thoải mái. Nàng ta vốn muốn thử vị Hoàng hậu nương nương trong truyền kỳ này, nên thử nói một câu, cuối cùng lại như một quyền đánh vào bông vậy.
"Tì thiếp là Nhiên Mỹ nhân." Hứa Vi Nhiên hơi thu liễm lại, nàng ta đứng lên hành lễ với Thẩm Vũ, xong rồi ngồi trở về. Dáng vẻ kiêu ngạo khí thế vừa rồi đã không còn nữa, nhưng giọng nói lại thêm vài phần trầm thấp.
Thái độ của Hoàng thượng với Hoàng hậu, mọi người đều rõ như ban ngày. Hứa Vi Nhiên cho dù lá gan có lớn như thế nào, cũng không dám lần đầu tiên gặp Hoàng hậu, đã đối đầu với nàng.