Tiến Công Sủng Phi

Chương 217 : Triệu kiến mọi người (2)

Ngày đăng: 20:42 18/04/20


Edit: Xuân Tu viện.



Beta: Cát Sung dung.



Nghe xong, Thẩm Vũ không tỏ vẻ gì đặc biệt, sắc mặt cũng không thay đổi. Ánh mắt nàng vốn chẳng chú ý Nhiên Mỹ nhân, tựa như không thèm để bụng nàng ta. Thái độ của Thẩm Vũ lọt vào cái nhìn của mọi người, trong đầu bọn họ tất phải suy tính.



Tính tình Hứa Vi Nhiên như ngọn pháo trúc, đã không có hậu đài mà còn được nước không buông tha người khác, tất nhiên không ít người gai mắt nàng ta. Nguyễn Ngọc bật cười trước tiên, nhẹ nhàng liếc Hứa Vi Nhiên bằng nửa con mắt, tỏ vẻ mỉa mai. Hàng loại này mà dám khiêu chiến Hoàng hậu nương nương, tưởng mình ngon lắm!



“Hoàng hậu nói chí phải. Vị muội muội nào mới vào cung thì hãy đứng lên báo phong hiệu, tránh ngày sau nương nương không nhận ra các muội là không phát bổng lộc hàng tháng đó!" Thẩm Uyển lập tức tiếp lời. Hiếm khi được dịp ra khỏi Kỳ Hoa điện, tất nhiên bây giờ nàng nên hùa theo Thẩm Vũ.



Thẩm Uyển vừa dứt câu thì có người từ từ đứng dậy, nhỏ nhẹ tự giới thiệu. Song, do phân vị tương đối thấp, lại không có tích cách nổi trội như Nhiên Mỹ nhân nên đều không được sủng ái.



Năm nay số tú nữ được Hoàng thượng giữ thẻ bài trong cung không nhiều, chỉ có mấy người thế thôi. Mãi đến khi người cuối cùng đứng dậy, Thẩm Vũ bất giác nhìn qua thì thấy nữ tử đó hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, vừa khéo gặp góc độ ấy nên nàng ta càng lộ rõ sự điềm đạm đáng yêu.



“Tần thiếp là Giai Tần, tham kiến Hoàng hậu nương nương!". Lưu Di cất giọng dịu dàng như dòng nước nhỏ yêu kiều lướt nhẹ qua tim, kèm theo mấy phần trong veo.



Ánh mắt Thẩm Vũ không khỏi trở nên u ám. Nàng nhếch miệng cười, cố hết sức kiềm nén cảm giác khác thường. Khoảnh khắc nhìn thấy Giai Tần, nàng đã bắt đầu hoảng hốt, giống như thấy mình ở kiếp trước nở nụ cười tươi đẹp. Nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, sau khi quan sát kỹ càng, Giai tần và nàng vẫn có sự khác biệt.




“Dạ, thần thiếp/tỳ thiếp cáo lui!" Hai hàng người nhao nhao đứng dậy, hành lễ với hai người ngồi ghế trên, sau đó đi theo hàng từ từ ra ngoài.



Vẻ mặt mọi người không giống nhau. Thẩm Vũ rời cung một năm rồi quay về, quả nhiên điềm tĩnh hơn trước. Nàng kìm nén tính cách để thử mọi người hay là đang có kế hoạch gì? Bây giờ điềm tĩnh hòng làm tê liệt ý nghĩ của mọi người sao?



Thẩm Vũ rời cung một năm, nàng không thể nào kịp thời nắm trong tay toàn bộ tư liệu về hậu cung. Hơn nữa qua miệng người khác thuật lại, rất có thể khi đó tình huống thực tế sẽ bị đảo lệch đi, cho nên nàng đang ở giai đoạn thử. Đương nhiên đám phi tần không thể nào hiểu thấu ý nghĩ của Thẩm Vũ.



“A Vũ, nàng cảm thấy hai người giống nhau hoàn toàn là chuyện rất đáng bực sao? Nếu một người trong số đó không còn tồn tại trên đời này, người đời sau trông thấy một kẻ giống vậy, không phải cũng là một cách tưởng nhớ sao?". Tề Ngọc ngồi bất động trên ghế, hỏi bằng giọng mờ mịt.



Thẩm Vũ hơi sửng sốt, quả nhiên Hoàng thượng vẫn còn xoắn xuýt mấy lời nàng nói trước đó. Nàng từ từ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn. Hoàng thượng nhìn ra phía trước, cả người hắn có vẻ cực kì căng thẳng, hai tay nắm chặt thành ghế dựa, chân mày hơi cau, vẻ mặt cứng đờ.



“Trên đời này không thể có hai người hoàn toàn giống nhau. Tú Tần và Tuệ Phi là song sinh nhưng cũng không quá giống. Thần thiếp không biết người ta nghĩ sao, nhưng nếu bây giờ có một người xuất hiện, cực kỳ giống thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối không vui. Trước tiên sẽ nghĩ rằng người đó bắt chước mình để làm gì? Tương tự sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm, Hoàng thượng cảm thấy một người như vậy có thể thay thế người đi trước sao?". Thẩm Vũ thầm nghĩ một chút mới khẽ nói.



Chấp niệm của Hoàng thượng với mẫu phi quá sâu, một khi xuất hiện người giống bà ấy, hắn như người chết đuối bắt được bè gỗ, túm chặt không muốn buông tay. Kiếp trước, tuy Thẩm Vũ có chút bóng dáng Lê Phi nhưng khi ấy tuổi nàng còn nhỏ, không thể học được cảm giác sóng yên bể lặng, thân thiết gần gũi, thỉnh thoảng cũng có lúc nhí nhố.



Rốt cuộc thủ đoạn bắt chước của Giai Tần đến đâu, Thẩm Vũ chưa tiếp xúc sâu. Nhưng xem ra nàng ta chỉ bắt chước được trước mặt Hoàng thượng, còn ở trước mặt các phi tần khác thì lộ nguyên hình, nếu không Hứa Khâm đã chẳng tặng danh hiệu "ngàn khuôn mặt" cho nàng ta.