Tiến Công Sủng Phi
Chương 227 : Rửa sạch hậu cung (1)
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Cảnh Phi.
Beta: Rine Hiền phi.
Hai người cứ lôi lôi kéo kéo như vậy, tranh tranh kéo kéo giành đi trước, mới vừa rồi vẫn còn mang dáng vẻ chật vật như gà rù rớt vào nồi canh, hiện tại tinh thần vô cùng tốt, ý chí chiến đấu sục sôi. Hai người này rõ ràng đều không phải người tốt lành gì, lại muốn chỉ trích đối phương, mãi đến khi trở về hành cung, miệng vẫn nói, chưa từng dừng lại.
“Hoàng thượng, bữa tối hôm nay có muốn ăn cá không?” Lý Hoài Ân thật sự là nghe không nổi nữa, cảm thấy lỗ tai sắp đóng kén rồi nên mới đánh bạo hỏi một câu.
Kết quả hai người đi ở phía trước, bỗng nhiên ngưng cãi nhau, đồng thời xoay lại, tức muốn hộc máu quát hắn: “Ăn! Chiên rán xào hầm làm mỗi thứ một món!”
Hoàng thượng quay đầu trừng mắt liếc Thẩm Vũ một cái, lại nói thêm một câu: “Trẫm muốn tất cả đều là cá yến!”
Lý Hoài Ân vội vàng phất tay, để các cung nhân nâng thùng nước đưa hết đám cá vào phòng bếp nhỏ. Trên đường trở về, hai vị chủ tử cãi nhau, cho nên Thẩm Vũ không đi phía trước với Hoàng thượng, mà đi cùng cung nhân ở phía sau, ngẫu nhiên có mấy người lá gan lớn, nhỏ giọng nói vài câu.
Phòng bếp nhỏ vừa thấy mấy thùng nước tới, lấp tức cảm thấy có chút không biết theo ai. Toàn bộ trong phòng bếp đều là cá nên loạn cả lên, các đầu bếp nữ tụ lại một chỗ, thương lượng xem nên nấu các món có vị như thế nào, tránh bị các chủ tử bắt lỗi khi ăn.
Bởi vì cá được mang đến thật sự quá nhiều, lúc Hoàng thượng và Thẩm Vũ dùng bữa, các món cá chiên rán xào hầm cứ lần lượt được bưng lên, mỗi món đều còn dư lại rất nhiều. Hôm nay các vị đại thần đi theo đến hành cung, cả bữa tối đều là món cá, có không ít người cảm thấy kì quái. Nhưng sau khi biết được hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cùng nhau ra ngoài câu cá, lại cảm thấy vô cùng bình thường.
Tề Ngọc bị tai họa bất thình lình này làm cho sứt đầu mẻ trán nhiều ngày, mỗi ngày đều ở Long Càn cung nghĩ đối sách, thường xuyên triệu các trọng thần trong triều tới trước điện thương nghị. Cứu tế như cứu lửa, nhưng muốn vận chuyển đồ cứu tế ra ngoài vốn dĩ phải suy xét kĩ càng, trích quốc khố cũng phải ước chừng, tránh đến lúc bên ngoài có đại nạn địch quốc, thì mất nhiều hơn được.
Khi tin tức địa phương bị tai họa ập tới vừa mới truyền ra, Thẩm Vũ lập tức triệu tập người đứng đầu lục cung và hai mươi bốn ti, cùng với quản sự các nơi, đầu tiên là thẩm tra đối chiếu sổ sách, giảm bớt phí tổn không cần thiết. Danh sách nàng đang cầm trong tay, cũng xem lại toàn bộ một lần, không ít người bị dọa.
Cho đến khi Lý Hoài Ân phái người tới, mời Thẩm Vũ khuyên Hoàng thượng dùng bữa, đã mấy ngày Hoàng thượng chưa có giấc ngủ ngon, cũng không ăn một hạt cơm nào. Thẩm Vũ lập tức cho người cất danh sách và sổ sách vào trong rương, sai người đi Ngự Thiện phòng chuẩn bị một bàn thức ăn, ngồi lên Phượng liễn đi về Long Càn cung.
Ngoài cửa Long Càn cung, Lý Hoài Ân đang đứng ở bên ngoài đi qua đi lại, thái dương của hắn đã rịn mồ hôi, hiển nhiên là vô cùng sốt ruột.
Bên này Hoàng thượng đã biến thành như vậy, nếu là ngày thường, Hoàng hậu nương nương đã sớm đến ân cần hỏi han. Vậy mà lúc này, mấy vị phi tần chủ tử khác đã đến, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Hoàng hậu nương nương. Đương nhiên những vị chủ tử tới trước đó đều bị Hoàng thượng cho đứng ngoài cửa. Lý Hoài Ân dám khẳng định, Hoàng thượng là đang đợi Hoàng hậu nương nương tới. Cũng không biết vị nương nương này gần đây bận làm việc gì, mà cung nhân ở Phượng Tảo cung còn bận rộn hơn những người ở Long Càn cung. Suốt ngày chạy tới chạy lui, còn nhanh hơn cả thỏ.
“Lý Tổng quản!” Thanh âm của Minh Âm ở sau người vang lên. Lý Hoài Ân như là nghe được tiếng trời, vẻ ưu sầu trên mặt lập tức biến mất không thấy, lúc quay đầu lại, mang theo ý cười, thái độ kính cẩn nghênh đón.
“Hoàng Hậu nương nương, người đã tới!” Hắn nói có vẻ hơi vội vàng, đi nhanh tới muốn tới đỡ Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ mặc một thân váy lụa màu hồng cánh sen, trang điểm đơn giản, thiếu vài phần bức người so với ngày thường, nhưng lại thêm vài phần thanh lệ.