Tiến Công Sủng Phi
Chương 228 : Rửa sạch hậu cung (2)
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu với hắn, rồi vịn tay hắn bước đi. Lý Hoài Ân quay đầu thì nhìn thấy phía sau có vài tiểu thái giám nâng mấy cái rương gỗ đi theo. Bên trong nhất định là đặt không ít đồ vật, mấy tiểu thái giám kia nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển, chắc hẳn là rất nặng.
Lúc sắp tới cửa đại điện, đoàn người đều dừng bước, Lý Hoài Ân vung tay lên, để cho người đi vào thông truyền. Quả nhiên, lúc tiểu thái giám kia đi ra thì mời Thẩm Vũ tiến điện.
Thẩm Vũ đi vào, nhìn thấy Hoàng thượng mặc một bộ thường phục màu nguyệt bạch, ghé bên cạnh bàn, trong tay cầm bút lông sói đang viết cái gì đó. Nam nhân cau mày, hiển nhiên là đang tự hỏi vấn đề nào đó.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Thẩm Vũ chậm rãi cong lưng hành lễ, giọng nói rất mềm nhẹ, giống như là sợ dọa đến ai đó.
Tề Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mỏi mệt trên mặt rất rõ ràng, trên cằm cũng lún phún râu, rõ ràng là đã lâu chưa được xử lý. Trong hai mắt tràn ngập tơ máu đỏ, môi cũng khô nứt đến tróc da.
"A Vũ tới rồi à!" Nam nhân vừa mở miệng liền phát hiện tiếng nói của mình vô cùng khàn, mới nhớ tới đã lâu mình chưa uống ngụm nước nào.
Chung trà rõ ràng đang đặt ở trong tầm tay, hắn lại nhìn chằm chằm tấu chương hơn nửa ngày cũng không nhớ tới phải bưng lên uống một ngụm trà. Tề Ngọc khẽ thở dài một hơi, vội vàng bưng chén trà lên uống hai ngụm lớn, cổ họng khát khô bỗng nhiên gặp được nước xoa dịu, còn mang theo vài phần đau đớn rất nhỏ.
Hắn trực tiếp giơ tay lên ôm Thẩm Vũ, còn mạnh mẽ mà vỗ hai cái sau lưng nàng, tỏ vẻ chính mình rất vừa lòng. Thẩm Vũ suýt nữa bị hắn vỗ chết, cũng may Hoàng thượng cao hứng như thế, nàng cũng đắc ý theo. Dù sao những nữ nhân này là Hoàng thượng muốn đuổi đi, sau này cho dù cảm thấy hậu cung quạnh quẽ tịch mịch, cũng kiên quyết không thể trách lên đầu Thẩm Vũ.
"Nhưng trước đó trẫm cảm thấy còn phải tìm một biện pháp, khiến những nữ nhân này nhả ra những thứ tốt đã vớt được ở hậu cung ra! Trẫm đã nuôi sống các nàng ấy nhiều năm rồi, tốn không ít tiền tài, đương nhiên cũng tồn tại những người không có bản lĩnh, ngay cả cung nhân cũng có thể bắt nạt. Trẫm muốn tìm các phi tần có chỗ dựa, chờ đến lúc muốn cho các nàng xuất cung, tài vật trên người, nhất định phải cho các nàng mang đi. Cho nên trước đó, trẫm phải nghĩ ra một biện pháp cướp đoạt sạch sẽ đã!" Tề Ngọc nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay ra, rồi nói ra ý tưởng trong đáy lòng mình.
Hắn hơi híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo, hiển nhiên đối với loại chuyện phí công nuôi dưỡng nhiều người thế này, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đương nhiên Thẩm Vũ hiểu rõ ý của Hoàng thượng, trong sáu trăm người kia, tuy rằng chưa thị tẩm nhưng cũng thường xuyên lộ mặt, đơn giản là đã tìm được chỗ dựa ở trong hậu cung rồi, thay chỗ dựa của mình làm chút chuyện thương thiên hại lý, nên chiếm được chỗ tốt chỉ sợ cũng có không ít. Hoàng thượng không hy vọng những phi tần này mang theo đồ vật thuộc về hậu cung mà rời đi.
Hoàng thượng mới vừa nghĩ ra một cái ý tưởng, hắn lập tức nói cho Thẩm Vũ nghe, hơn nữa còn muốn nàng mau chóng thực hiện.
Lúc Thẩm Vũ đi ra Long Càn cung cũng đã sắp tới giờ dùng bữa tối rồi, nàng vội vàng trở về Phượng Tảo cung, vội vàng truyền nhiệm vụ xuống.
Ngày hôm sau, Hoàng hậu hạ mệnh lệnh với phi tần các cung. Khu vực Tây Nam gặp phải tai họa địa chấn nghiêm trọng, người của Đại Tần các nơi đều góp tiền xuất lực, đưa lương thực đi Tây Nam. Vì thế các vị phi tần hậu cung tất nhiên cũng không thể bị bỏ lại phía sau, áp dụng hình thức ghi danh quyên tặng tài vật, quần áo, trang sức. Chờ đến sau khi quyên tặng chấm dứt, sẽ dán bảng truyền ra, mười người quyên tặng nhiều nhất cùng mười người quyên tặng ít nhất đều sẽ có tên trên bảng!
Sau khi ý chỉ này của Hoàng hậu nương nương vừa mới đưa ra, hậu cung lập tức chấn động. Còn không đợi có người phản bác, Hoàng hậu nương nương đã để cung nhân rút ra từ các cung bày bàn cùng ghế dựa ra, hiển nhiên là chuẩn bị thu vật phẩm quyên tặng.
Thẩm Vũ vì đảm bảo công bằng sẽ không để xuất hiện tình trạng cung nhân lén cắt xén, cho nên mỗi cung điện đều sẽ rút ra một cung nhân để giám sát lẫn nhau, căn bản không thể làm rối loạn kỷ cương. Đã có vài vị chủ tử phái người tới tặng đồ, vẫn là mấy người Thẩm Uyển, Thôi Cẩn tương đối tích cực, dù sao lấy sự hiểu biết của các nàng đối với Thẩm Vũ, trước khi chưa rõ nguyên nhân vẫn nên dựa theo lời Thẩm Vũ nói mà làm, nếu không đến lúc đó chỉ có thể lưu lạc đến nỗi mất mặt mà thôi.