Tiến Công Sủng Phi
Chương 236 : Quỷ quái quấy phá
Ngày đăng: 20:43 18/04/20
Edit: Cảnh Phi.
Beta: Rine Hiền phi.
Mỗi khi Thẩm Vũ nghe được tiếng khóc kia xong, tâm tình của nàng có chút phức tạp. Đứa bé còn nhỏ, giảng đạo lý thì nó nghe không hiểu, vì thế nàng mới ra hạ sách này. Nhưng mấy ngày trước, Nhị Hoàng tử quả thật có chút thê thảm.
Vì khiến thằng bé tự mình sửa đổi thói quen, Thẩm Vũ để nó và Đại Hoàng tử dọn tới thiên điện phía đông, đã bày biện đầy đủ đồ dùng bên trong, cũng đã cẩn thận kiểm tra qua một lần. Trên bề mặt đồ dùng đã bôi nước gừng lên, mùi rất nồng, Thẩm Vũ còn dặn riêng Đại Hoàng tử, không chủ động ngăn Nhị Hoàng tử lấy đồ vật bỏ vào trong miệng, nhất định phải để nó tự mình thay đổi thói quen này.
Đại Hoàng tử cũng không biết có thật sự nghe hiểu hay không, tóm lại Thẩm Vũ nói câu nào, thằng bé cũng đều nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, thoạt nhìn thì có vẻ ra dáng một vị huynh trưởng.
Vào ngày đầu tiên sửa thói quen xấu này, chắc chắn là khó khăn nhất. Bà vú ôm Nhị Hoàng tử tiến vào thiên điện phía đông, đặt nó đứng ở trên mặt đất. Bây giờ Nhị Hoàng tử đã có thể vịn đồ xung quanh tự mình bước đi rồi, cho nên vì tập đi, bên trong gian thiên điện này dựng một loạt các băng ghế thẳng hàng để nó làm tay vịn.
Trên mặt thằng nhóc còn vương nước mắt, tuy rằng ở chỗ Thẩm Vũ đã chịu thương tổn lớn, nhưng lúc này đã bị hoàn cảnh mới trước mặt làm cho quên sạch không còn chút nào, huống chi Đại Hoàng tử ở phía sau nó, điều này làm cho nó cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Tay của Nhị Hoàng tử chống lên băng ghế, đầu tiên xoay đầu nhìn nhìn bốn phía, đôi mắt mở to chớp chớp, quan sát địa hình xung quanh vô cùng cẩn thận. Đợi khi nó nhìn đến băng ghế cuối cùng, được xếp dựa vào một cái bàn, trên bàn đặt toàn bộ những món đồ chơi mà nó yêu thích nhất, lập tức cười "khanh khách" ra tiếng.
Thậm chí thằng bé còn vịn băng ghế, uốn éo thân hình mập mạp, chuyển qua nhìn về phía Đại Hoàng tử, giơ tay chỉ chỉ cái bàn kia. Trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hừ ha, dường như muốn nói cái gì đó.
Thỉnh sư thái vào cung niệm kinh, đơn giản chính là siêu độ vong hồn. Trong hoàng cung căn bản không cho phép làm như vậy, nếu như không làm chuyện gì trái với lương tâm, ở đâu oan hồn để siêu độ chứ?
Thẩm Vũ buông chung trà trong tay, đậy nắp lại, sắc mặt có mấy phần khó xử, nàng thấp giọng nói: “Đức phi vào cung lâu hơn so với bổn cung, hẳn là biết quy củ không được nhắc tới mấy chuyện oan hồn này. Huống hồ phỏng chừng là những cung nhân đó gặp ác mộng, vậy nên mới nói hươu nói vượn như thế. Chẳng lẽ Đức phi đã tận mắt nhìn thấy được thứ kia sao?”
Thẩm Vũ nói nhẹ nhàng trước mặt nàng ta, giọng điệu vô cùng tự nhiên, sắc mặt đầy vẻ tò mò. Lúc này Đức phi có vẻ hơi xấu hổ, nàng ta cúi đầu cười gượng hai tiếng rồi mới phản bác: “Sao có thể được chứ. Thần thiếp luôn luôn an phận thủ thường, đương nhiên không thể thấy thứ kia. Chẳng qua cung nhân hầu hạ, tốp năm tốp ba đều nói đã gặp, làm việc tay chân nhưng tâm tư không đặt trên công việc, khiến thần thiếp thật sự buồn rầu mà!”
“Vậy thì dễ làm rồi, đợi lát nữa bổn cung bảo Lan Hủy đi theo ngươi, đổi hết những cung nhân không chú tâm đó đi, đưa danh sách cho ngươi chọn mấy người mình thích. Bổn cung cũng biết chuyện này không dễ làm, chẳng qua là hậu cung mời sư thái niệm kinh siêu độ cho cái thứ giả dối hư ảo kia, thật sự là không thể nào nói nổi, huống hồ hiện giờ lại đang thái bình, muốn lấy cớ cũng không được!” Giọng điệu Thẩm Vũ trước sau đều nhu hòa, lúc nói tới đây, trên mặt còn hơi khó xử.
Đức phi nghe xong trong lòng đã có chút do dự. Dù sao người trong cung nàng ta đã trải qua chọn lựa, mất nhiều năm mới được như hiện tại. Nếu không phải xảy ra chuyện nữ quỷ này, tẩm điện của nàng ta cơ bản an toàn giống như thùng sắt vậy, không cần nàng ta phải tốn nhiều tâm tư.
Nếu lại chọn người một lần nữa, cũng không biết phải mất thời gian bao lâu mới có thể khống chế tốt được như bây giờ. Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định trước tiên đổi những cung nhân thần kinh có hơi suy nhược kia đi, không thể giữ lại bên người, bằng không chỉ sợ sẽ nói linh tinh.
Hơn nữa bởi vì lần trước giết chết một cung nữ, ngày hôm sau lại có nhiều thêm một nữ quỷ, nên Đức phi cũng không dám tùy tiện giết người nữa, chỉ có thể tạm thời điều đi khỏi mình, đợi chuyện này qua đi mới suy nghĩ việc giữ hay giết.
Sau khi tiễn Đức phi đi, Thẩm Vũ ngồi trên ghế, ý cười đã hoàn toàn biến mất. Nàng dùng sức cầm chung trà bên cạnh, nước trà bên trong văng tung toé ra, còn dính lên cả tay, thế nhưng Thẩm Vũ vẫn ngồi không nhúc nhích ở chỗ đó, ánh mắt lạnh băng nhìn theo hướng Đức phi mới vừa đi khỏi, biểu tình có chút âm ngoan.