Tiến Công Sủng Phi

Chương 242 : Lộ chuyện túi thơm (1)

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Chang Phi.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



"Giai Tần, ngươi cũng thật biết đùa, miệng toàn là lời nói bậy bạ, trước sau mâu thuẫn. Túi thơm này không phải là ngươi tự mình làm ra sao? Sao giờ lại biến thành có người giúp ngươi làm rồi! Ai tin ngươi chứ!" Hứa Vi Nhiên vẫn không chịu bỏ qua, gương mặt nàng ta tràn ngập vẻ trào phúng, lời nói cũng rất chanh chua.



Trong đại điện khắp nơi đều là tiếng xì xầm và trách móc, Lưu Di suy sụp quỳ trong điện, ý nghĩ muốn cầu Thẩm Vũ giúp nàng ta lật lại bản án cũng hoàn toàn biến mất. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn các phi tần công khai lên án trong điện, một đám đều gấp đến đỏ mắt, miệng không ngừng nghỉ khắc nào.



Những tiếng ầm ĩ mà bén nhọn đó, toàn bộ đều chen vào trong tai Lưu Di, như là một cây kéo đâm thẳng đến đáy lòng nàng ta, làm đại não nàng ta trở nên trống rỗng, bóng người xung quanh tựa như cũng trở nên mơ hồ, chỉ có những tiếng trách cứ càng lúc càng ầm ĩ.



Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế phượng, xoay viên ngọc thạch tinh xảo trong tay, nàng đã dự đoán được ngày tháng sau này của Lưu Di nhất định sẽ thê thảm vô cùng, đương nhiên nàng cũng sẽ không ra tay trợ giúp.



"Hoàng hậu nương nương." Ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải là Phỉ An Như nhẹ giọng lên tiếng, nàng đối mặt với Thẩm Vũ, giọng nói không tính là lớn.



Mấy người làm ầm ĩ kia tất nhiên là không nghe thấy, chỉ có người ở gần mới nghe rõ, đều đặt ánh mắt lên trên người nàng ta. Thôi Cẩn ngồi ở đối diện nàng ta, lúc nghe được tiếng của nàng ta trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc. Rất rõ ràng, Phỉ An Như lên tiếng nhắc nhở Thẩm Vũ, đừng để những người này quá phận.



Thẩm Vũ hơi nhướng mày, đây đã là lần thứ hai Phỉ An Như muốn trợ giúp Lưu Di.



"Được rồi, đừng làm loạn nữa. Phượng Tảo cung không phải chợ bán thức ăn, công bằng ở trong lòng người. Hành trình tránh nóng năm nay sắp bắt đầu rồi, bổn cung cũng phải chuẩn bị cho tốt. Đều an phận một chút, đừng gây chuyện đến trước mặt Hoàng thượng, nếu không đến lúc đó bổn cung cũng sẽ không bảo vệ được cho các ngươi!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất phất tay, vẻ mặt thanh lãnh, thái độ từ chối người ở ngoài ngàn dặm, hiển nhiên là không có dự định nhúng tay vào chuyện lần này.



Thẩm Vũ nhẹ nhàng tung ra mấy câu, làm không ít người hiểu rõ ý tứ của nàng. Hoàng hậu nương nương sẽ không quản chuyện này nhưng nghe vào trong tai của mọi người, giống như là nàng cũng ủng hộ vậy, rất có ý quạt gió thêm củi.
"Không cần đa lễ, đến cùng là có chuyện quan trọng gì vậy, khiến Lương phi đã đi rồi còn phải quay lại?" Thẩm Vũ vung tay lên ý bảo nàng đứng dậy, chầm chậm chọn chỗ đối diện Phỉ An Như rồi ngồi xuống, giọng nói vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, không hề quanh co lòng vòng.



Đối với việc nàng nói trắng ra như vậy, Phỉ An Như cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi nhướng mày, tay cầm một chung trà nhưng chưa uống ngụm nào. Trên mặt lộ ra mấy phần nghiêm túc, như là đang tự hỏi kế tiếp muốn nói cái gì.



Thẩm Vũ vẫn luôn ngồi đối diện nàng ta, không hề thúc giục, chỉ an tĩnh chờ đợi.



Cuối cùng Phỉ An Như khẽ hít một hơi, như là hạ quyết tâm cái gì, rồi nhỏ giọng lên tiếng: "Đối với Lưu Di, bản thân ta khinh thường để ý tới, chẳng qua là ta dùng nàng ta để thử xem thái độ của ngươi mà thôi. Lúc trước đầu tiên là giải tán hơn sáu trăm phi tần, hành hạ Đức phi đến mức phải vào Lãnh cung, hiện tại lại đổi thành Giai Tần. Hoàng hậu nương nương, người tiếp theo sẽ là ai đây?"



Câu hỏi cuối cùng của Phỉ An Như, giọng ép tới cực thấp, như là sợ Thẩm Vũ bị dọa vậy. Nàng ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Thẩm Vũ, ánh mắt sắc bén, không chút né tránh nhường nhịn Thẩm Vũ.



Nghe được Phỉ An Như hỏi như vậy, Thẩm Vũ rõ ràng là sửng sốt một chút, rồi lại cau mày tự hỏi một lát, rồi mới khẽ cười ra tiếng.



"Ta đang không biết ngươi bị làm sao, lại muốn làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, đi ngược lại với bình thường chỉ vì để trợ giúp một Giai Tần nho nhỏ. Hoá ra là ngươi sợ người tiếp theo bổn cung sẽ đối phó là ngươi!" Thẩm Vũ chớp chớp mắt với nàng ta, không thể không nói, Phỉ An Như trải qua mấy năm rèn luyện, can đảm càng ngày càng xuất sắc.



May mắn Hoàng thượng không sủng hạnh nàng ta, nếu không để Phỉ An Như trở thành đối thủ của nàng, Thẩm Vũ thật đúng là phải buồn phiền rồi.



"Nương nương hẳn là rõ ràng, ta cũng không ham muốn gì cái thân phận Lương phi này, chỉ cần ngày trôi qua an ổn là được. Nhưng Phỉ gia lại rất coi trọng phân vị bảo bối này, mà ta cũng không muốn bị ngài theo dõi. Ta không có lòng tranh sủng, chỉ hy vọng có chỗ dừng chân ở hậu cung là được. Nương nương bức bách người khác như thế, hậu cung này cho dù còn có hai trăm người, cũng không đủ cho nương nương hành hạ!" Phỉ An Như thấy Thẩm Vũ nguyện ý nói chuyện với nàng ta như vậy, vẻ khẩn trương trên mặt cũng thả lỏng xuống.



Không sợ Thẩm Vũ ngả bài, chỉ sợ Thẩm Vũ giả bộ hồ đồ không thừa nhận. Như vậy Phỉ An Như lập tức có thể kết luận, mục tiêu kế tiếp của Thẩm Vũ chỉ sợ chính là nàng ta rồi!