Tiến Công Sủng Phi

Chương 243 : Lộ chuyện túi thơm (2)

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Phương Hiền dung.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



Đối với lời nói của Phỉ An Như, Thẩm Vũ chỉ cười nhẹ. Nàng nhìn Phỉ An Như đang yên tĩnh chờ đợi ở phía đối diện, nét mặt vẫn không hề thay đổi. So với người bảo vệ Giai Tần trong đại điện, Phỉ An Như vạch trần chuyện Giai Tần trước mặt Hoàng hậu nương nương bây giờ thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau.



"Nghe nói Lâm Tướng quân muốn mang Lang Huy quân do hắn thống lĩnh khải hoàn hồi triều. Vị Lâm Tướng quân này ở biên quan luôn kiêu dũng thiện chiến, không ngừng vì Đại Tần kiến công lập nghiệp. Lúc trước Hoàng thượng còn nói với ta Lâm Tướng quân đã ngoài hai mươi, vậy mà vẫn đơn độc một mình, muốn ta thay hắn chọn một vị cô nương thế gia phù hợp. Có lẽ lần này trở về sẽ quyết định luôn vị cô nương được chọn, ngươi có thời gian thì giúp bổn cung xem xét một chút." Thẩm Vũ không tiếp tục đề tài lúc trước nữa, ngược lại còn chuyển chủ đề lên người khác.



Nàng ngẩng đầu nhìn Phỉ An Như, nói vô cùng nhẹ nhàng, ý cười trên mặt lại càng thêm ôn hòa, giống như tỷ muội thân thiết nói chuyện với nhau, đều xưng hô là "Ngươi - Ta", đến một câu cuối cùng mới tự xưng là "Bổn cung".



Phỉ An Như nghe Thẩm Vũ nói những lời này, tay không khống chế được mà run nhẹ. Không cần nói rõ ra nàng cũng hiểu Lâm Tướng quân trong lời Thẩm Vũ nói là ai.



"Năm đó, muội muội thật đúng là mắt sáng như đuốc, tâm địa thiện lương cứu giúp một tên khất cái. Không ngờ tên khất cái này lại nhảy vọt trở thành một trong số ít những vị Tướng quân có thể đếm trên đầu ngón tay của Đại Tần. Dù sao muội cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu lúc đó gặp được, nhất định phải ôn lại chuyện xưa một chút." Thẩm Vũ chậm rãi nghiêng đầu, ý cười trên mặt càng rõ nét, nàng thậm chí còn duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Phỉ An Như.



Mu bàn tay Phỉ An Như có chút lạnh, đột nhiên tiếp xúc với lòng bàn tay Thẩm Vũ, không tự chủ được mà run lên. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng để cảm xúc trở nên bình ổn lại nhưng tất cả đều là phí công, tay nàng vẫn luôn run rẩy không ngừng.



"Thần thiếp không muốn gặp hắn." Phỉ An Như cố gắng nở một nụ cười nhưng toàn bộ cơ mặt đều trở nên cứng đờ, khi cười trông có vẻ dữ tợn, vô cùng kỳ quái.



Thẩm Vũ nhìn nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng đành thu tay về, ánh mắt dần trở nên phức tạp.




Hứa Vi Nhiên cũng ở trong nhóm người, nàng gật nhẹ với Hứa Khâm, sau đó tiếp tục nói: "Mấy ngày nay cung nữ bên người Lưu Di đều bị hành hạ vô cùng cực khổ, đồ ăn Ngự Thiện phòng đưa qua cũng vô cùng không tốt, có lẽ nàng ta sắp không chịu nổi rồi."



Nàng vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng phụ họa, còn có một phi tần vẻ mặt hung dữ tiếp lời: "Theo ta thấy, loại độc phụ tâm địa rắn rết như nàng ta còn muốn hại chết toàn bộ bọn tỷ muội hậu cung, cần phải lấy độc trị độc, ngày khác nhàn rỗi nhất định phải hạ vài thứ vào đồ ăn đưa qua cho nàng ta mới được."



Nghe phi tần này nói, có mấy phi tần đã lộ ra chút nhút nhát, hiển nhiên chưa nghĩ tới. Mấy người các nàng tụ lại một chỗ như bây giờ hiển nhiên chính là để bàn bạc xem nên trừng trị Giai Tần thế nào, kỳ thật từ lúc Hoàng thượng vừa rời cung đã có người không kìm nén được bắt đầu hành động.



Cung nữ bên người Giai Tần, một đám phạm vào lỗi lớn, đều bị cung nhân biệt cung bắt đi. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương không ở trong cung, công việc ở hậu cung đều do Phỉ An Như, Thôi Cẩn và Hứa Khâm lo liệu. Chỉ cần bắt được cung nhân trong cung Giai Tần, xử phạt đều vô cùng nghiêm trọng, sau đó cung nhân mới đều do Hứa Khâm lựa chọn.



Hứa Khâm chọn người hiển nhiên không phải chuyện tốt gì, tất cả đều là cung nhân bị khuyết tật mà không được trọng dụng. Nàng hành động như vậy, người khác liền lập tức đoán được nàng muốn tìm Giai Tần tính sổ. Phỉ An Như và Thôi Cẩn đều không muốn gia nhập vào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, tùy nàng giày vò.



"Viễn Phi nương nương, ngài xem khi nào mới có thể động thủ? Mọi người đều có chút không chờ nổi rồi!" Hứa Vi Nhiên thấy Hứa Khâm không nói lời nào bèn nhỏ giọng hỏi một câu.



Nang vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức hướng về Hứa Khâm, vẻ mặt chờ đợi. Ở đây phần lớn đều là phi tần có va chạm với Giai Tần, hậu cung chính là như vậy, mỗi khi có ai thất thế, tất cả đều muốn giẫm một chân lên.



Hứa Khâm phục hồi lại tinh thần, đôi mắt hiện lên vài phần âm u lạnh lẽo, mỉm cười rồi thấp giọng nói: "Gấp cái gì, đã được mấy ngày rồi. Bây giờ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang đi tránh nóng, thời gian ở hành cung cũng tương đối dài, chúng ta cũng nhân cơ hội này gặp Giai Tần một lần, có oán báo oán, có thù báo thù!"



Sau khi nghe xong, mọi người đều lộ ra nét mặt mừng thầm. Có Viễn Phi chắn ở phía trước, cho dù lúc Hoàng thượng trở về, Giai Tần chỉ còn là một thi thể, Hoàng thượng cũng sẽ không trách lên đầu bọn họ.