Tiến Công Sủng Phi
Chương 249 : Hoàng thượng say rượu (1)
Ngày đăng: 20:43 18/04/20
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Tuệ Quý phi.
Sau khi từ biệt Phong Thiến, trên đường trở về, Thẩm Vũ nhìn thấy phía đối diện có mấy tiểu thái giám đang bước đi vội vàng, tên tay họ cầm theo đèn lồng không ngừng tìm kiếm gì đó.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Mấy tiểu thái giám kia nhìn lên thấy là Thẩm Vũ thì vội vàng cúi người hành lễ, trong đêm tối giọng nói lanh lảnh lại càng trở nên chói tai hơn.
"Đứng lên đi, đây là đang làm gì hả, dáng vẻ hoang mang rối loạn như vậy?" Thẩm Vũ nhẹ nhàng phất tay cho bọn họ đứng lên, trong giọng nói lộ ra vài phần lạnh nhạt.
"Nô tài đáng chết, vừa rồi trong tiệc rượu Lâm tướng quân uống nhiều quá, cho nên xin đi ra ngoài hóng gió một chút, Hoàng thượng cũng đồng ý. Nhưng đi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy người quay lại, Hoàng thượng đành phái mấy người chúng nô tài đi tìm." Thái giám dẫn đầu nhỏ giọng nói, âm thanh ép xuống hơi thấp.
Chân mày của Thẩm Vũ nhẹ nhàng cau lại, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, không khỏi run rẩy.
"Tiệc rượu ở tiền điện còn chưa kết thúc à?" Nàng nắm thật chặt áo ngoài, khẽ hỏi một câu. Minh Âm đứng phía sau thấy động tác này của nàng lập tức lấy một chiếc áo choàng mỏng ra khoác lên vai nàng.
"Bẩm nương nương, hứng thú của Hoàng thượng đang cao, có lẽ còn phải thêm một lát nữa ạ" Thái giám dẫn đầu trả lời một câu.
"Các ngươi tiếp tục tìm đi!" Thẩm Vũ phất phất tay rồi xoay người rời đi.
Nàng hít sâu mấy hơi, đầu có chút mơ mơ hồ hồ, muốn đi dạo bên ngoài một chút, cho nên đã cho người nâng phượng liễn đi, rõ ràng là chuẩn bị đi bộ về Phượng Tảo cung. Cũng không biết là tâm trạng gì, bước chân của Thẩm Vũ lại hướng về mấy nơi hẻo lánh. Mấy người Minh Âm đi theo sau đều tỏ ra khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau nàng.
"An Như, nàng theo ta đi đi. Ta sẽ nói với Hoàng thượng rằng ta đã cưới vợ, chỉ là do sức khoẻ không tốt nên không tiện ra gặp người khác! Nàng theo ta đến biên quan, không bao giờ trở lại kinh đô nữa, như vậy sẽ không ai có thể nhận ra nàng!" Một giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của nam nhân truyền đến, trong giọng nói còn mang theo vài phần trấn an.
"Đi nào, Hoàng thượng, chúng ta vào nội thất thôi!" Thẩm Vũ nâng hai tay lên, vòng qua eo của nam nhân, gian nan bước từng bước.
Dường như Tề Ngọc không muốn cử động, hắn dựa đầu lên vai nàng rồi cọ cọ, thấp giọng líu ríu: "Không vào nội thất đâu, ở đây cũng ổn mà. Ta sẽ ngủ ở đây! Còn nữa, A Vũ, nàng gọi tên ta đi, nếu không ta sẽ quên tên mình là gì mất!"
Bởi vì nam nhân say rượu cho nên nói mấy lời thật buồn cười. Động tác cọ cọ vào cổ Thẩm Vũ của hắn chẳng khác nào một đứa bé vô hại muốn làm nũng chỉ vì không muốn di chuyển.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt một chút, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy bất đắc dĩ. Cứ đứng ngủ như vậy? Bởi vì mặt nàng vẫn đang chôn trong ngực hắn nên bây giờ nàng không thể ngẩng đầu lên xem biểu hiện của hắn, nàng đành phải nhẹ nhàng nâng tay lên sờ vào mặt hắn.
Nhiệt độ trên mặt hắn thật là nóng, lòng bàn tay của Thẩm Vũ lại hơi lạnh, khi nàng sờ lên trán hắn, hắn còn "ưm" một tiếng, hình như cảm thấy khá thoải mái nên lại xoay đầu về phía tay nàng.
"Hoàng thượng, chàng phải vào nội thất thì thần thiếp mới gọi tên chàng. Nếu không để người khác nghe thấy sẽ không hay!" Thẩm Vũ vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa chậm rãi vỗ lưng hắn.
Nào biết Hoàng thượng lại nổi cơn bướng bỉnh, không vào là không vào, không những vậy còn nâng giọng nói: "Không vào, A Vũ gọi tên thì vào, sao phải sợ người khác, ai không nghe thì lôi ra ngoài chém!"
Tề Ngọc vừa nói vừa bám lấy bả vai Thẩm Vũ, kéo nàng từ trong ngực ra rồi đột ngột cúi đầu hôn một cái lên môi Thẩm Vũ, phát ra một tiếng "chụt" thật kêu, chẳng khác nào cách một đứa bé hôn, một nụ hôn không mang theo ý nghĩa nào khác. Sau khi hôn xong hắn lại cảm thấy mỹ mãn mà ôm nàng, lực đạo trên cánh tay không hề giảm chút nào. Lúc ôm nàng hắn cảm thấy thoả mãn như ôm được cả thiên hạ vậy.
Thẩm Vũ cười khổ, thật hy vọng lúc tỉnh lại Hoàng thượng cũng có thể thẳng thắn thành khẩn, che chở nàng như vậy.
"Được rồi, ta gọi là được. Tề Ngọc, chúng ta đi vào được không, ngoài này lạnh quá!" Thẩm Vũ vừa nói vừa cố đi vào trong, lúc này Hoàng thượng tương đối phối hợp, cùng đi theo nàng, có điều tay hắn vẫn ôm chặt nàng, không muốn thả lỏng.
Có lẽ hắn thật sự đã uống quá nhiều, rất nhiều lần bước sai chân, hai người phải đi ngang như cua mới có thể vào trong được, lại còn ôm nhau rất chặt. Bỗng nhiên nam nhân dẫm vào chân Thẩm Vũ khiến cả hai người đều lảo đảo.