Tiến Công Sủng Phi

Chương 250 : Say thật say giả

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Tuệ Quý phi.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Vốn Thẩm Vũ còn có thể đỡ lấy hắn để hai người không đến mức ngã sấp xuống đất, nhưng Hoàng thượng dường như lại cảm thấy như vậy rất có ý tứ, "xuy xuy" cười ra tiếng, một tay ôm Thẩm Vũ, tay kia quơ loạn trong không khí, giọng nói lại cao lên mấy phần: "A Vũ, nàng xem, gian phòng này đang chuyển động, chúng ta đang bay ư?"



Tề Ngọc nhìn về phía Thẩm Vũ lộ ra vẻ mới lạ, giọng điệu mạnh mẽ, rõ ràng là vô cùng vui thích đối với loại trạng thái này, giống như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới.



Thẩm Vũ sợ hắn ngã sấp xuống nên dùng hai tay ôm lấy thân thể hắn, để hai thân thể không ngã sấp xuống, bước chân hai người lảo đảo đi về hướng nội thất.



"Hoàng thượng, đừng lộn xộn! Sắp ngã xuống rồi!" Chân Thẩm Vũ trượt một cái, thoáng cái thét chói tai. Nàng cho rằng mình sắp ngã xuống rồi, không ngờ hai tay nam nhân đã giữ lại nàng, hai chân cũng cái đứng vững, cứu nàng khỏi nguy cơ bị ngã xuống.



Thẩm Vũ liên tục thở dốc, rõ ràng là nàng bị giật mình, hai tay vô thức ôm chặt cổ nam nhân, đợi đến khi hai chân đã đứng vững nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Tề Ngọc, đừng đùa nữa, chàng có thật sự là say không vậy hả!" Chân mày thanh tú của Thẩm Vũ nhíu lại, vừa rồi thân thủ nam nhân nhanh nhạy như vậy, khó mà không khiến nàng có suy nghĩ Hoàng thượng dùng trận say rượu này để đùa giỡn nàng.



Tề Ngọc ôm Thẩm Vũ, đầu tựa sát bên tai nàng, thổi nhẹ một hơi bên lỗ tai tinh xảo của nàng rồi lại lè lưỡi liếm liếm nhè nhẹ, thấp giọng nói: "Nàng đoán xem, đoán đúng có thưởng! Đoán không trúng thì bị phạt!"



Nam nhân vừa dứt lời, đầu lưỡi liền đưa vào bên trong ốc tai nàng, liếm mạnh một cái. Sau đó còn hé miệng ngậm lấy thùy tai của nàng, đầu tiên là mút vào hai cái, rồi dùng hàm răng sắc nhọn từ từ cắn cắn. Hàm răng nhọn đảo qua lỗ tai nhạy cảm, không để cho nàng kịp hít vào một hơi, cũng không kịp suy nghĩ vấn đề Hoàng thượng đưa ra.




Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ chơi xấu này của hắn, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cả đêm mặc trên người thường phục rất là khó chịu. Nàng trực tiếp ngồi dậy, bắt đầu cởi y phục. Tề Ngọc vẫn nằm trên giường, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm nàng, đối với hành động của nàng có hơi không nắm bắt kịp.



"Thế nào, tối hôm qua A Vũ còn chưa hưởng đủ sao, sáng sớm đã lại muốn rồi hả?" Tề Ngọc thấy thái độ lúc cởi thường phục của Thẩm Vũ vô cùng kiên quyết, tính tình xấu vừa rồi lập tức bay sạch, ngược lại còn híp mắt nhìn về phía Thẩm Vũ, trên mặt còn lướt qua vài phần ý cười.



Thẩm Vũ cười cười với hắn, môi đỏ mọng hơi mím lại, không nói gì. Ngược lại sau khi hắn nói xong mấy lời này, động tác cởi thường phục của nàng rõ ràng trở nên khiêu khích người hơn, từng món y phục trượt xuống từ đầu vai nàng, động tác cởi y phục của nàng thật chậm, mãi đến khi toàn thân cao thấp đều chỉ còn lại một chiếc yếm màu hồng cánh sen.



Thẩm Vũ cũng không hề vội vã cởi món y phục cuối cùng này, mà lại vươn tay cầm lấy cổ tay Tề Ngọc, chậm rãi kéo tay hắn về phía nàng, rồi đặt bàn tay hắn lên cần cổ trắng nõn của nàng. Trong ánh mắt nam nhân dần dần dâng lên một trận ham muốn, lòng bàn tay hắn đặt lên thân thể mà hắn quen thuộc nhất, cảm xúc mềm mại từ nơi cần cổ dâng lên khiến tay hắn khẽ run một cái rất nhỏ, còn có xương quai xanh mà cổ tay hắn đang đặt lên, sinh ra một loại cảm giác gần gũi không gì sánh được.



"Có thể cởi giúp ta món cuối cùng này không?" Khóe miệng Thẩm Vũ tự nhiên xuất hiện ý cười, tựa như tùy ý hỏi một câu hắn đã tỉnh ngủ chưa.



Tề Ngọc âm thầm cắn răng, tự tay vòng ra phía sau lừng nàng, từ từ cởi ra nút thắt trên cái yếm. Vì nút thắt nằm ở sau lừng nên lúc hắn cởi có hơi khó khăn, nhưng cũng không hề cuống quýt hay gấp gáp, mà cứ như vậy từ từ sờ soạng. Lúc này Thẩm Vũ đang ngồi còn hắn thì nằm ngang, cho dù trên mặt hắn xuất hiện biểu tình gì thì cũng không thoát khỏi hai mắt nàng.



Sau khi cuối cùng cái yếm cũng được cởi ra, thân thể Thẩm Vũ cứ như vậy mà lộ ra trước mặt hắn. Ham muốn trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, thâm trầm, cho dù lúc này nam nhân đang rất mệt nhọc, thế nhưng dưới thân vẫn không tự chủ được cứng lên. Hắn hơi bất đắc dĩ mà khẽ nguyền rủa nơi đáy lòng một câu: Chết tiệt! Không biết đây là đang cảm thán chính hắn hay là đang nói Thẩm Vũ đây.



"Phu quân thấy cơ thể của ta thế nào?" Thẩm Vũ nhìn hắn, mặt dần đỏ lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười duyên dáng, tựa hồ như vì mị lực của bản thân mà cảm thấy tự hào.



Đây là lần đầu tiên Thẩm Vũ gọi hắn là "phu quân", tiếng thở dốc của Tề Ngọc càng lớn hơn.