Tiến Công Sủng Phi

Chương 270 : Ngoại truyện Thái tử (8)

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Phương Thục viện.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Thẩm Ngữ Dung nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi cung nữ gọi, nàng mới phục hồi tinh thần. Nhưng tinh thần nàng vẫn không tốt lắm, lúc ngồi đối diện với Thẩm Vũ vẫn lộ vẻ thất thần.



"Ngữ Dung, sao vậy, thân thể không thoải mái sao?" Thẩm Vũ đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, gọi thần trí của Thẩm Ngữ Dung về.



"Không ạ, cô cô bận bịu như vậy, để con giúp một tay." Thẩm Ngữ Dung cong miệng nở nụ cười ngọt ngào, vội vàng che giấu tâm sự của mình.



"Kính Thần, con cũng sắp thành thân, ngày thường đều là Ngữ Dung giúp con giải buồn, hôm nay con cũng giúp con bé ra ngoài giải sầu một chút. Các con ở lại đây chỉ thêm làm phiền!" Thẩm Vũ nhìn nàng đã biết hôm nay tâm trạng nàng không tốt, đành nghĩ biện pháp đưa nàng ra ngoài chơi một lát.



Tề Kính Thần lúc này đang ngồi ở phía đối diện, Thẩm Vũ vốn gọi hắn đến đây để bàn bạc việc nghênh thú hai vị Lương đệ. Tuy nói các nàng không phải là Thái tử phi, nhưng tính đến bây giờ cũng tạm coi là chủ nhân của Đông cung, vậy nên chuyện này cần phải quan tâm một chút. Trong đó những việc cần lưu ý có rất nhiều, Thẩm Vũ phải nói rõ ràng với Tề Kính Thần.



Thẩm Vũ đã an bài như vậy, Tề Kính Thần cũng không phản bác gì, dù sao đối với chuyện nghênh đón nữ nhân tiến cung này hắn không có quá nhiều hứng thú. Chẳng qua về sau sẽ có thêm một người trên giường, chỉ cần không ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn, hắn nghĩ rằng mình sẽ chịu đựng được.



Hai người một trước một sau rời khỏi Phượng Tảo cung, không hề suy tính mục đích gì, chỉ tùy ý đi dạo. Cuối cùng vẫn do Thẩm Ngữ Dung đề nghị, bọn họ đi tới Ngự Hoa viên. Tuy đã là đầu tháng tám nhưng Ngự Hoa viên vẫn muôn sắc muôn màu.



"Thần Thần biểu ca phải thành thân sao?" Ngồi ở lương đình giữa hồ, sau khi do dự một lát, Thẩm Ngữ Dung vẫn nhỏ giọng hỏi.



Tề Kính Thần hơi sửng sốt, không ngờ vị tiểu biểu muội này vừa mở miệng đã hỏi đến vấn đề này. Loại chuyện như thành thân này, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một việc mà hắn hiển nhiên phải trải qua, không hề để trong lòng. Nhưng ngẩng đầu nhìn nét mặt có chút khẩn trương của nàng, hắn bỗng cảm thấy dường như chuyện này cũng tương đối quan trọng.



"Hẳn là vậy, tất cả đều do phụ hoàng và mẫu hậu an bài." Hắn không ngồi trên ghế đá, chỉ nghiêng người dựa trên cột trụ hành lang, cách Thẩm Ngữ Dung một đoạn.



"Sau khi biểu ca thành thân, có phải muội sẽ không thể tìm huynh chơi đùa nữa? Mẫu thân nói chúng ta không thể cứ mãi như vậy, chờ đến lúc huynh có Thái tử phi, phải tránh tị hiềm!" Lúc này Thẩm Ngữ Dung mới chịu nói ra phiền não trong lòng, mày nàng nhíu chặt lại, ngay cả giọng nói cũng đầy vẻ phiền muộn.
Ngay cả lúc tối trời, sau khi rửa mặt, hắn cũng vào thẳng phòng mình nghỉ ngơi. Ngoại trừ hôm đại hôn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, hắn chưa từng bước vào phòng hai vị Lương đệ lần nào nữa. Hai nữ chủ nhân ở Đông cung dường như không khác vật trang trí là mấy. Nếu không phải đã động phòng hoa chúc vào đêm thành thân ấy, sớm biết Thái tử gia là một người sinh long hoạt hổ, tinh lực tràn đầy, nhất định các nàng đã cho rằng Thái tử không được! Không thì làm gì có nam nhân nào vừa cưới nữ nhân về đã không quan tâm như vậy.



Một tháng trôi qua, Thẩm Vũ đã sớm biết tình thế lúc này ở Đông cung. Người làm mẫu hậu như nàng lại một lần nữa trở nên bối rối. Một nam nhân vừa mới khai trai, không phải sẽ tinh lực tràn đầy, muốn ngừng mà không được ư? Sao con trai nàng lại có dáng vẻ thanh tâm quả dục như thế! Vậy làm sao nàng không nôn nóng được!



Thẩm Vũ gọi Tề Kính Thần đến Phượng Tảo cung nói chuyện, khi nhắc đến chuyện thị tẩm này, tuy rằng Thẩm Vũ không nói thẳng ra, nhưng cũng đủ để hắn hiểu nên tới phòng của hai vị Lương đệ thường xuyên, nếu không làm sao có thể có con nối dõi.



Nhưng đối với đề tài này, Tề Kính Thần cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, thấp giọng nói: "Mẫu thân, nhi thần mới mười sáu tuổi, không vội. Huống chi loại chuyện như có con nối dõi này, chẳng phải nên để Thái tử phi có trước tiên sao, nếu không thì thật không công bằng!"



Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Vũ cũng cảm thấy rất có lý. Dù sao nàng cũng là Hoàng hậu, là chính thê, từ khía cạnh nào đó mà nói, trong lòng nàng vẫn suy nghĩ phải duy trì cho chính thê một địa vị tuyệt đối không thể lay động.



"Hay là mẫu hậu lại tìm tiếp cho con một Thái tử phi?" Thẩm Vũ do dự một lát, sau đó hỏi một câu thăm dò.



Thật ra trong lòng nàng vẫn có chút mâu thuẫn, sau khi Hoàng thượng chỉ độc sủng một người là nàng, nàng lại chỉ sinh hạ một Hoàng tử là Tề Kính Thần, sau này bụng cũng không còn động tĩnh gì, Thái y lại càng không tra ra. Tuy rằng Tề Ngọc không nói gì, nhưng chính nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như đang để hắn phải chịu thua thiệt.



Vậy nên làm một Hoàng hậu, đương nhiên nàng luôn hy vọng có thể sớm ngày bế tôn tử, không thể chờ đến lúc Tề Kính Thần gặp được người hắn thích thật sự, lúc đó hậu cung lại đơn bạc con nối dõi.



"Mẫu hậu, con thật sự không vội. Nếu người quá nhàn rỗi, vậy lại thay hoàng huynh tìm một vị Vương phi. Năm nay huynh ấy đã mười tám tuổi rồi!" Tề Kính Thần vô cùng thông minh dời đề tài đến chuyện khác, lúc hắn nhìn Thẩm Vũ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.



Lời Thẩm Vũ chưa nói xong cứ vậy chặn ngang cổ họng. Đại Hoàng tử vẫn luôn nuôi bên người nàng, thân thiết như nhi tử ruột thịt, vậy nên Thẩm Vũ nghĩ nên tìm cho hắn một thê tử thật tốt. Nhưng những cô nương thế gia đó phần lớn đều đặt tâm tư trên người Thái tử, đối với một người có thân thể tàn tật như Đại Hoàng tử, rõ ràng là không có bao nhiêu hứng thú.



Thẩm Vũ không muốn Tề Kính Hiên phải chịu ấm ức, mấy tháng trước, Tề Ngọc đã phong cho Tề Kính Hiên làm Vương gia. Nhưng vì hắn chưa thành thân, tạm thời chưa dọn ra khỏi cung, nhưng vương phủ đã sớm cho người tu sửa.



Tề Kính Hiên là Đại Hoàng tử của Đại Tần, là Hiên Vương gia chạm vào bỏng tay, nào có chuyện hắn thích cô nương nhà người ta, chỉ có chuyện cô nương nhà người ta đi nịnh bợ hắn. Vậy nên chọn tới chọn lui, Thẩm Vũ vẫn không tìm ra một vị cô nương làm nàng vừa lòng!