Tiến Công Sủng Phi

Chương 271 : Ngoại truyện Thái tử (9)

Ngày đăng: 20:43 18/04/20


Edit: Chang Phi.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



Tề Kính Thần lập tức chọc trúng tâm sự của Thẩm Vũ, Thẩm Vũ oán hận nhìn hắn một cái, rồi không hề nhắc đến việc thị tẩm nữa, dù sao loại chuyện này cũng không cưỡng cầu được.



Từ đây Thái Tử gia không ngủ lại chỗ hai vị Lương đệ kia nữa. Mọi người cũng đều tập mãi thành thói quen, cũng may hai vị Lương đệ này đều là người thông tuệ, không có ai chạy đến trước mặt Thẩm Vũ cáo trạng.



Lúc này Thẩm Ngữ Dung vào cung, cũng đưa theo cả Thẩm Ngữ Phù vào cùng. Lúc trước, Phong Thiến đã nhắc mãi ở bên tai nàng, Thái Tử cùng nàng lớn lên, hai người phải tránh hiềm nghi. Vì thế nàng liền thông minh mà tìm cả Thẩm Ngữ Phù tiến cung cùng, Phong Thiến thấy không ngăn được nàng, cũng đành thôi. Tóm lại Thẩm Ngữ Dung mới mười hai tuổi, vẫn chưa đính hôn, vẫn còn mấy năm có thể cho nàng làm loạn như vậy.



Lúc hai tỷ muội đến Phượng Tảo cung, hai vị Hoàng tử đều ở bên trong điện, Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế đối diện, đang tiến hành giáo dục với bọn họ. Hiển nhiên đối với hai nhi tử cứng đầu này, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.



"Cô cô sao vậy ạ? Tức giận không tốt cho cơ thể đâu!" Thẩm Ngữ Dung đứng ở bên ngoài một lúc lâu, ánh mắt dao động vài cái, biết rõ ràng tình huống mới bước đến, nhẹ giọng an ủi Thẩm Vũ.



Thẩm Vũ vừa nhấc mắt liền thấy hai người các nàng đến, cũng không muốn làm trò ở trước mặt các nàng mà răn dạy hai người Tề Kính Thần, liền dừng câu chuyện lại, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn mấy phần.



"Ngữ Phù cũng tới à!" Thẩm Vũ phất phất tay, để các nàng đứng dậy, tiếp đón mấy câu.



Năm người ngồi ở vị trí của mình, hai vị Hoàng tử hiển nhiên là vừa bị mắng qua, nên cũng ngại mở miệng, nội điện chỉ có tiếng ba vị nữ nhân nói chuyện tào lao. Thẩm Vũ như vẫn phiền lòng vì hai người Tề Kính Thần, ngay cả Thẩm Ngữ Dung nói giỡn, nàng cũng nghe không vào.


"Được rồi, đem chỗ này đến Phượng Tảo cung trước, đợi lát nữa giao cho hạ nhân của Thẩm vương phủ." Tề Kính Hiên vung tay lên, những thợ thủ công đó cẩn thận đưa mấy cây hoa cho cung nhân ở bên cạnh.



"Chúng ta cũng quay về Phượng Tảo cung đi!" Tề Kính Kiên vừa nói vừa chống quải trượng, chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi.



Thẩm Ngữ Phù rõ ràng sửng sốt một chút, vô thức mở miệng, thấp giọng hỏi: "Không đợi Thái tử và Ngữ Dung sao? Cứ trở về như vậy, hình như không được tốt lắm?"



Vốn là bốn người đi ra, hiện tại chỉ có hai người các nàng đi về trước, đúng là có chút không hay.



Tề Kính Hiên lại lắc đầu, còn vẫy vẫy tay về phía nàng, ý bảo nàng đi theo mình. Thẩm Ngữ Phù không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo ý hắn mà tăng nhanh bước chân, mãi đến lúc đến bên cạnh hắn, mới nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Tề Kính Kiên truyền đến.



"Muội trò chuyện với mẫu hậu nhiều một chút, sau này sẽ có chỗ có lợi với muội." Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, giọng nói dịu dàng lại trầm thấp của nam nhân, như là một cọng lông vũ, nhẹ nhàng phất quá đáy lòng nàng làm nàng có chút thất thần.



Thẩm Ngữ Phù vô thức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nên phản ứng như thế nào.



"Năm nay Ngữ Phù cũng mười ba rồi, đã thành đại cô nương! Chỉ là không biết công tử nhà ai có thể may mắn cưới muội làm thê tử đây!" Tề Kính Hiên nhìn bộ dáng thất thần này của nàng, không khỏi cười khẽ ra tiếng, hắn đứng thẳng lưng lên, nhỏ giọng trêu chọc hai câu.



Mặt Thẩm Ngữ Phù lập tức giống như lửa đốt, đỏ bừng hết lên. Tề Kính Hiên nói trắng ra như thế, Thẩm Ngữ Phù tự nhiên cũng hiểu rõ ý của hắn. Tiếp xúc nhiều với Thẩm Vũ, nói không chừng Hoàng hậu nương nương nhìn trúng Thẩm Ngữ Phù, chọn ra một đệ tử thế gia có phẩm đức cùng tướng mạo tốt, đến lúc đó để Hoàng thượng tứ hôn. Có Hoàng thượng chống lưng, nàng gả qua nhà người ta sống lưng càng thẳng, tất nhiên sẽ không phải chịu thiệt.



Tề Kính Hiên vẫn thấu hiểu lòng người như vậy, ngay cả điểm này cũng nghĩ cho nàng. Tuy rằng cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, nhưng mà ở trong mắt Thẩm Ngữ Phù, lại rất cảm động.