Tiến Công Sủng Phi

Chương 102 : Hạ thấp chỉ số thông minh

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Edit: Dương Thục nghi.



Beta: Vân Chiêu nghi.



Lý Hoài Ân nhỏ giọng vâng mệnh rồi lại liếc mắt nhìn chiếc diều rách nát đang trôi nổi trên mặt nước, cuối cùng hắn không ra tay được nên nói với hai tiểu nội giám đang đứng chờ ngoài đình: "Dọn dẹp hết đống này đi. Không phải e ngại ánh mắt của Hoàng thượng và Xu Tu nghi!"



Nói hai câu đó xong, hắn cũng không quan tâm hai tiểu nội giám có nguyện ý đi hay không mà sải chân đi ra ngoài. Đối mặt với chiếc diều thảm như vậy, hắn thực sự không nỡ nhìn. Bị Hoàng thượng và Xu Tu nghi thay phiên ngược đãi sẽ trở nên như vậy sao? Dường như nó đã biểu thị kết cục của tất cả cung nhân Long Càn cung và Cẩm Nhan điện, đợi lát nữa ra ngoài phải nói cho đám Minh Ngữ biết để bọn họ chúc mừng vận mệnh bi thảm của mình sớm một chút mới được!



Chỉ chốc lát sau, Lý Hoài Ân mang theo người tiến vào. Thôi Tú hơi cúi đầu, trên người vẫn mặc bộ váy lúc thỉnh an buổi sáng, sau khi về nàng và Thôi Cẩn lao vào cãi vã nên vẫn chưa kịp chỉnh lại dung nhan. Bây giờ phải diện kiến Hoàng thượng, nàng mới âm thầm ảo não vì sao nàng lại đến lúc bản thân chật vật như vậy, dũng khí lúc trước dường như ngay lập tức biến mất hơn một nửa.



"Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Xu Tu nghi!" Nàng vừa mới đi vào đình giữa hồ liền cúi người hành lễ, giọng nói hơi trầm thấp, đầu cũng không dám ngẩng lên.



Lý Hoài Ân vung tay lên, các cung nhân đồng loạt tiến vào đình, trên tay cầm theo ấm trà, ly, còn có đủ loại bánh ngọt bày hết lên bàn đá. Sau khi bày xong, những người này cũng lặng lẽ lui xuống.



"Đứng dậy đi!" Hoàng thượng khẽ giọng nói một câu rồi đưa tay rót hai ly trà, đẩy một ly vào tầm tay Thẩm Vũ.



Đối mặt với hai người tự đắc thản nhiên, Thôi Tú có chút câu nệ, sau khi nàng đứng dậy, tay chân không biết phải đặt vào đâu.



Thẩm Vũ cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, vì vừa thả diều xong nên người đầy mồ hôi, bây giờ ngồi ở đây hóng gió một chút, trong tay lại cầm một tách trà thơm, quả thực đúng là tiên cảnh nhân gian.



(Cô có thả diều à, là kéo diều đi chứ😑😑😑 #CHTP)




Thẩm Vũ mím môi đỏ khe khẽ cười, nữ nhân trong hậu cung cả ngày trong lúc rảnh rỗi dĩ nhiên lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tranh sủng và hại người rồi. Thủ đoạn đương nhiên là tầng tầng lớp lớp, âm hiểm thâm độc. Nhớ kiếp trước, nàng ở trong hậu cung tận sáu năm nhưng cuối cùng còn không phải bị người khác liên hợp hại chết đó sao, huống chi là người không có căn cơ như Thôi Tú. Nếu thật sự có người muốn động thủ, nàng ta đương nhiên khó mà tránh được!



"Mọi việc đều phải chú ý tiên cơ, chỉ cần là người nắm được tiên cơ trước, nhất định sẽ chiến thắng! Nếu trong vòng ba ngày mà vẫn không bắt được, Thôi Tú sẽ đề cao cảnh giác, Thôi Cẩn điều chỉnh thế lực, đương nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế trợ giúp nàng ta! Sau này muốn chỉnh nàng ta, chỉ e là khó lại càng thêm khó!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng mở miệng nhưng lại chọn một đáp án khác nói với Hoàng thượng.



Đáp án trong lòng Hoàng thượng đương nhiên không phải là vậy. Thủ đoạn của nữ nhân trong hậu cung dù dơ bẩn thế nào đều không liên quan đến công việc của hắn, nếu không tính kế trước mặt hắn thì hắn sẽ không để ý đến.



"Được, vậy trẫm lại phải mỏi mắt mong chờ rồi. Lần này trẫm phải cẩn thận quan sát một lần, xem rốt cục lời của ái tần có đúng hay không!" Tề Ngọc híp mắt cười cười, có vẻ như hắn thật sự hài lòng, ý cười trên khóe mắt đuôi mày đều chứa vài phần ôn nhu.



Đúng lúc đó một con bướm trắng bay vào, đập cánh lên xuống, suýt nữa chạm vào môi Tề Ngọc rồi bay ra xa. Tầm mắt hai người đều dõi theo con bướm kia bay ra đình giữa hồ, cuối cùng dừng lại trên cành mẫu đơn.



Thẩm Vũ đang xuất thần lại bị Hoàng thượng bắt lấy cánh tay.



"Đúng rồi, ái tần, hồi nhỏ nàng đã từng bắt bướm hay chuồn chuồn chưa?" Hoàng thượng vừa quét sạch sành sanh chuyện hậu cung sang một bên liền lập tức nhớ đến mục đích hắn đưa Thẩm Vũ đến đây. Nếu thả diều đã thất bại, vậy thì bắt bướm nhất định có thể bẻ thẳng lại tính cách vặn vẹo của nàng.



Tuy bắt bướm là chuyện vô cùng nữ tính nhưng vì hạnh phúc cuộc sống sau này, hắn nguyện ý nhẫn nại!



Thẩm Vũ nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập mong đợi của Hoàng thượng, nhất thời nàng không biết phải nói gì, không biết Hoàng thượng lại muốn làm chuyện điên rồ gì đây.



Lý Hoài Ân bỗng cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cả người run rẩy. Mẹ nó, Hoàng thượng kéo chỉ số thông minh của Xu Tu nghi xuống đến thế còn chưa đủ hay sao! Ai tới cứu vớt chỉ số thông minh của bọn họ với!