Tiến Công Sủng Phi

Chương 103 : Giây phút ấm áp

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Edit: Tuệ Tu nghi.



Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



Lúc Thôi Tú trở về Phong Vũ các thu dọn đồ cũng không nhìn thấy Thôi Cẩn, tuy trong lòng nàng có chút khó chịu nhưng cũng nhịn xuống, không lên tiếng hỏi. Thấy nàng về, tiểu cung nữ đứng canh ngoài cửa mở miệng như có điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy biểu tình lạnh như băng trên mặt Thôi Tú, nàng ta lại ngoan ngoãn ngậm miệng.



Trong lòng Thôi Tú còn đang giận, sau một lúc lâu, nội giám của Long Càn cung đã mang thánh chỉ đến. Nàng tiếp nhận thánh chỉ rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ, để lại cho Thôi Cẩn. Bởi vì được phân cung điện mới, lại tăng thêm không ít cung nữ, thái giám nên nàng triệu tập bọn họ sang đây thu dọn hết những vật dụng của mình ở Phong Vũ.



Khoảng chừng hơn nửa canh giờ thì mới xem như là dọn gần hết, nhưng Thôi Tú vẫn không nhìn thấy bóng dáng Thôi Cẩn đâu. Thôi Tú chỉ cho là muội muội không muốn nhìn thấy mình nên dứt khoát rời đi, cũng không để lại câu nào.



Cuối cùng Thẩm Vũ và Hoàng thượng cũng không thể bắt được bướm. Sau khi nghỉ ngơi xong, lúc hai người từ ghế đá đứng lên thì Thẩm Vũ lập tức ngã trở lại ghế, hai chân nàng bắt đầu tê dại, không thể khống chế được mà run rẩy, thậm chí tay còn truyền đến cảm giác đau âm ỉ. Rõ ràng đây là hậu quả của việc ngày thường không vận động, hôm nay lại đột ngột chạy như đòi mạng gây ra.



Thẩm Vũ rên nhỏ một tiếng, ăn vạ ngồi trên ghế, không chịu đứng lên. Tề Ngọc là người thường xuyên luận bàn võ nghệ cùng các tiên sinh, văn thao võ lược, chưa từng chậm trễ, cho nên hiện tại cũng chỉ coi như là đang hoạt động gân cốt, cũng không cảm thấy mệt là bao.



"Đi thôi, nàng có làm keo da chó dính trên mặt ghế trẫm cũng mặc kệ!" Tề Ngọc vừa nói vừa xoay người, nhấc chân muốn đi.



Chỉ là ống tay áo lại bị Thẩm Vũ kéo lại, Tề Ngọc vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Vũ đang nương theo lực bàn tay túm chặt tay áo hắn mà từ từ đứng lên, dựa lại gần hắn.


Kết quả buổi tối hôm đó, nghỉ ngơi ở Long Càn cung, Hoàng thượng cũng không có khả năng làm chuyện gì đó nữa, bởi vì chạy lung tung lâu như vậy, chính hắn cũng mệt sắp chết rồi, nằm ngả trên giường một lát liền ngủ luôn.



Cả hai người đều mệt mỏi, nên ngủ rất ngon. Ngày hôm sau, Tề Ngọc tinh thần sảng khoái mặc long vào, đi tiền điện, tràn đầy tin tưởng mà ngồi lên long ỷ. Ừm, hôm nay nhất định có thể đem những lời vô nghĩa của đám triều thần kia, nghe vào tai trái rồi ra luôn tai phải!



Khi Thẩm Vũ đến trước cửa Thọ Khang cung liền thấy không ít phi tần tụ lại một chỗ, tựa như đang xem trò náo nhiệt gì đó, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chua chát của Thụy Phi. Thẩm Vũ từ từ dừng bước, tỉ mỉ nghe một lát, hình như là Thụy Phi đang tranh cãi với Trang Phi cái gì đó, rõ ràng là có trò hay để xem.



Nàng dẫn theo Minh Ngữ và Minh Tâm bước nhanh vài bước, chen vào đội ngũ xem náo nhiệt kia. Mấy phi tần bên cạnh đang xem trò hay, bị nàng quấy rầy không khỏi có chút mất kiên nhẫn mà quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy nàng thì sắc mặt lập tức dịu xuống, cố gắng nhích sang bên cạnh nhường cho nàng một chỗ đứng.



"Thụy muội muội, sắp đến giờ thỉnh an rồi, hiện tại ta không muốn tranh luận với muội." Trang Phi bất lực, xoay người tựa như muốn rời đi, tuy là sắc mặt không được dễ nhìn nhưng vẫn cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa.



Thụy Phi há lại là loại người thiện bãi cam hưu[1], nàng giữ chặt lấy Trang Phi đang muốn rời đi, trên mặt nở nụ cười lạnh, cao giọng nói: "Trang tỷ tỷ, chuyện này sao lại là tỷ tranh luận với ta, nên là ta tranh luận với tỷ mới phải. Rõ ràng là tỷ dẫm lên làm váy của ta bị bẩn lại không xin lỗi, ta nói với tỷ, tỷ chỉ muốn tránh né. Trang tỷ tỷ, tỷ là người cũ trong cung, nên làm tấm gương cho các muội muội bên dưới mới phải. Tỷ cũng đừng ngại mất mặt, làm sai thì nên xin lỗi, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa[2]. Huống chi, tuy ta tôn xưng tỷ một tiếng tỷ tỷ nhưng phân vị của hai ta là như nhau, vốn là cùng ngồi cùng ăn, chỉ vì tuổi của tỷ hơi lớn một chút nên ta mới nhường tỷ thôi!



[1] Thiện bãi cam hưu: Không phải dạng lương dễ nói chuyện, không cam chịu hòa giải.



[2] thiên kinh địa nghĩa 天經地義: đạo thường như trời đất không thể di dịch được, chuyện đương nhiên.



Thụy Phi nói thẳng một mạch, không có ý định giữ thể diện cho Trang Phi. Phi tần xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, chỉ nhìn xem hai người bọn họ kết thúc chuyện này như thế nào.