Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 31 :
Ngày đăng: 23:37 21/04/20
“Đáng giận, tại sao, tại sao phải thừa nhận, tại sao phải uy hiếp trẫm!”
“Ngươi hận trẫm đến như vậy sao!?”
“Hảo, trẫm sẽ khiến cho ngươi hận, đến lúc đó ngươi đừng có mà quay đầu lại cầu xin trẫm!”
Từ Lân Chỉ cung trở về, Lăng Phượng đem mọi người đuổi ra ngoài, một mình ở trong phòng tức giận không thôi, Tào công công bên ngoài nghe những lời quát mắng của hoàng thượng cũng kinh hồn táng đảm, nhưng thật sự cũng không biết phải làm sao, hiện tại hắn đâu thể lại chạy đi tìm “Thần phi nương nương” đến khuyên nhủ hoàng thượng như trước a!?
Lăng Phượng bên này nóng nảy, Bùi Dật Viễn bên kia lại thập phần bình tĩnh, hắn không lớn tiếng không đại náo, cũng không khóc sướt mướt, giống như đã sớm dự liệu hết mọi chuyện sẽ xảy ra, nhận được ý chỉ liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vật phẩm riêng tư của hắn không nhiều lắm, toàn bộ gia sản của hắn chỉ có sổ sách, bàn tính cùng vài bộ quần áo, những thứ Lăng Phượng ban cho sau khi vào cung lại chiếm phần lớn, nhồi vào cũng hết vài thùng, những thứ này hắn sẽ mang theo đến lãnh cung, bởi vì đây là những thứ lúc trước hắn dùng một chén mì thọ để đổi lấy ý chỉ từ Lăng Phượng.
Bùi Dật Viễn bình tĩnh thong dong, Tiểu An tử cùng Kiều Dương bên cạnh hắn lại không làm được như vậy, nhìn chủ tử suy yếu lẻ loi một mình bị trục xuất vào lãnh cung, bọn họ lại không thể đi theo hầu hạ, không thể giúp được gì, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Có lẽ biết bọn họ lo lắng, Bùi Dật Viễn từ trong rương lấy ra vài thỏi bạc đặt vào tay hai người.
“Tiểu An tử, Kiều Dương, các ngươi cầm đi, ta đã gây nhiều phiền toái cho các ngươi, thật sự xin lỗi.” Thanh âm của hắn khàn khàn như trước, thỉnh thoảng còn ho nhẹ vài tiếng, là do nhiễm phong hàn chưa hết.
Kiều Dương thấy thế nhịn không được, tâm sinh oán giận, sau khi phát sinh chuyện Thục phi rơi xuống nước, tất cả mọi người đều đem sự chú ý đặt hết trên người Thục phi nương nương, ngay cả Hoàng Thượng cũng chỉ nghĩ phải bảo hộ thân thể cho Thục phi, lệnh cho ngự y trông coi một tấc cũng không rời.
Nhưng tại sao không có ai nghĩ đến, chủ tử nhà nàng cũng bị rơi xuống nước? Chẳng lẽ bởi vì chủ tử là một nam nhân, không thể chiều chuộng như nữ nhân, có rơi xuống nước cũng không phải là chuyện to tát? Hay là chủ tử thường ngày trời sanh tính cách bình tĩnh, nên mọi người cảm thấy hắn không sao cả? Thật sự là quá đáng!
“Chủ tử không nên nói như thế, hầu hạ chủ tử là chuyện chúng ta nên làm, hơn nữa chủ tử ngày thường đối đãi với chúng ta không tệ, có thể hầu hạ chủ tử là phúc phận của chúng nô tài bọn ta!” Tiểu An tử nói ra lời tận đáy lòng.
Không có chi tiêu, không ai quấy nhiễu, một mình ở lãnh cung thì tính toán cái gì?
Cười khổ một tiếng, vừa muốn đem hai thứ đồ vật này cất lại, tay lại vô tình lật đúng trang ghi nợ, phía sau quyển sách này ghi lại một số nợ mà Lăng Phượng nợ hắn, nhìn những ghi chép này, tầm mắt Bùi Dật Viễn không cách nào rời đi.
Khoái hoạt ấm áp những ngày qua không phải là gạt người, thích Lăng Phượng cũng không phải là giả dối, cho nên cục diện cho tới ngày hôm nay, trong lòng không thể không đau.
Chỉ là so với người khác hắn có phần khép kín, trên mặt không có biểu hiện gì, cho nên mọi người không phát hiện…
“Có phải… khóc lên trong lòng sẽ dễ chịu một chút?” Bùi Dật Viễn lên tiếng tự hỏi.
Nhưng hắn còn chưa có đáp án, một cái “Kinh hỉ” đột nhiên phá cửa mà vào.
“Phụ thân, ngươi cuối cùng cũng tới đón ta!”
“…!”
Bị một tiểu hắc ảnh cùng với thanh âm non nớt đánh vào, hai người cứ như thế va chạm, Bùi Dật Viễn lập tức ngã ngửa trên giường.
Bùi Dật Viễn bị tấn công còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy trên ngực mình tiểu gia khỏa nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề, cười hỏi: “Phụ thân, ngươi tới đón ta sao?”
“Cha…?” Đợi Bùi Dật Viễn nhìn thấy rõ khuôn mặt tươi cười kia, hắn ngạc nhiên không thôi, “Lăng Phượng!?”