Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 32 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Bùi Dật Viễn kinh ngạc đến nỗi hô lên tục danh của hoàng thượng, cũng không thể trách hắn, sự thật trước mắt này làm người ta không thể tưởng tượng.



“Cha?”



Tiểu oa nhi mặt xám mày tro này tuy rằng mồm miệng rõ ràng, thanh âm vang vọng, nhưng thân thể gầy yếu đến nỗi Bùi Dật Viễn không hề thấy nặng, còn có một thân xiêm y đơn bạc dơ bẩn … Đứa bé này rốt cuộc là ai?



Oa nhi sau khi kêu lên vài tiếng, phát hiện Bùi Dật Viễn không có phản ứng mà cứ lăng lăng nhìn mình, cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng, nó không hề hô hoán, mà đem tầm mắt chuyển dời lên trên người mình, nhìn mình thì bẩn hề hề, nhìn nhìn lại Bùi Dật Viễn một thân sạch sẽ, nó bỗng nhiên nhận ra chuyện gì đó kêu một tiếng, “A”, cuống quít trèo từ trên người hắn xuống, sau đó tăng tăng tăng chạy ra ngoài.



“… Chờ một chút!” Bùi Dật Viễn phục hồi *** thần lại, lập tức chạy theo nó ra ngoài.



Chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ trong đêm đen chạy vào một gian căn phòng nhỏ cách vách, Bùi Dật Viễn cũng theo vào, liền thấy tiểu oa nhi chạy tới trước một cái chậu to đựng nước, sau đó thân ảnh nho nhỏ ấy đem hết toàn lực đặt lên miệng giếng một chiếc ghế nhỏ, nó vươn tay cầm lấy chiếc gáo múc một gáo nước trực tiếp đổ lên người mình.



“Ngươi đang làm cái gì?” Bùi Dật Viễn cả kinh, lập tức bước lên phía trước ngăn nó lại.



Hôm nay tuy rằng không lạnh, nhưng nửa đêm oa nhi còn đem nước lạnh đổ lên người, thật sự là tạo nghiệt.



Đứa nhỏ bị ngăn trở tỏ vẻ không hiểu, một đôi mắt to tò mò nhìn Bùi Dật Viễn hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không phải cha chê ta bẩn mới không nhận ta sao?”



“Ta không phải cha ngươi.”



Bùi Dật Viễn đem nó ôm vào nhà, từ trong hành lý tìm một cái bố khăn đem nó bọc lại.



Oa nhi nghe vậy lại càng cảm thấy kỳ quái, đứng lên không ngừng đánh giá Bùi Dật Viễn hỏi: “Sẽ không a, tuy rằng bộ dạng ngươi thật khá, nhưng ngươi đúng là nam nhân… Nhũ mẫu nói cha ta là nam nhân duy nhất ở nơi này, không giống mấy tiểu thái giám bị cắt mất tiểu kê kê, vậy ngươi không phải cha ta thì là ai?”



Nghe lời nói trẻ con không cố kỵ, Bùi Dật Viễn mơ hồ hiểu được thân phận của nó, nhớ lại trước kia Lăng Phượng có nói qua, Trữ quý phi hình như còn đang hoài thai thì bị giáng tội, như vậy đứa bé này chính là…



Khuôn mặt tương tự như Lăng Phượng chính là chứng cứ xác minh mạnh mẽ nhất, nhưng tại sao đại hoàng tử ở chỗ này mà không người nào biết?



Bùi Dật Viễn kỳ quái nhìn nó, ngồi xổm người xuống nói với nó: “Vô luận ngươi tin hay không, ta thật sự không phải là cha ngươi, cha ngươi là một người khác, vĩ đại hơn so với ta nhiều lắm.”
Rõ ràng là đại hoàng tử nên được sủng ái, sao phải ở nơi này trải qua những ngày đau khổ!?



Bùi Dật Viễn kìm lòng không đậu vươn hai tay xoa khuôn mặt tươi cười của oa nhi, nhỏ nhẹ hỏi han: “Ngươi tên gì?”



“Tên?” Oa nhi tễ tễ đôi lông mày bé nhỏ, “Không có, trước kia nhũ mẫu kêu ta ‘đứa nhỏ ’…”



“Như vậy… hôm nay ngươi chưa được ăn cơm?”



“Cơm? Là chỉ cơm tẻ sao? Hai năm nay hình như ta chưa nếm qua … Hôm trước còn có bánh mỳ, ngươi cũng đói bụng sao? Ngươi muốn ăn sao, ta đi lấy cho ngươi.” Nó nói xong còn thật sự định đi lấy.



“Cực kỳ tàn ác a…”



Bùi Dật Viễn xem như là được mở mang kiến thức!



Hắn không nhiều lời, mà trực tiếp đem oa nhi ôm lên mang về phòng.



Thật sự không ngờ, đã tới cái lãnh cung này, hắn còn phải thay Lăng Phượng trả nợ, không biết kiếp trước đã thiếu hắn bao nhiêu!



“Ngươi ôm ta đi đâu vậy?”



Tuy rằng cảm giác được ôm thực thoải mái, nhưng mệnh nhỏ quan trọng hơn.



“Đi đến nhà giữa, rồi mới tắm rửa, ăn cơm, ngủ.”



“A? Tại sao?”



“Bởi vì ta quyết định nuôi ngươi.”