Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 36 :
Ngày đăng: 23:37 21/04/20
Lăng Phượng nguyên bản tính toán rất hảo, để cho Bùi Dật Viễn chịu một ít trừng phạt nho nhỏ, cứ để hắn chịu một chút khổ sở, đến đầu thu đến nhìn hắn, rồi tìm lấy cớ thả hắn ra.
Nhưng lại không như mong muốn, cuối năm nay mưa có vẻ sung mãn, mưa to liên miên không dứt, không bao lâu đã làm cho nước sông Hoàng Hà dâng đầy, Nội Hà ngập lụt, đại hồng thủy trăm năm khó gặp, Từ Tề hà đến Lợi Tân Hoàng Hà bảy huyện đều lũ lụt nghiêm trọng, Lăng Phượng thân là hoàng đế, không thể không tạm thời đem tư tình nhi nữ buông xuống, chi bạc giúp nạn thiên tai, một lòng cùng các đại thần tìm tòi nghiên cứu chuyện trị thủy.
Cứ như vậy kéo dài tới thu trung, mùa thu vốn là mùa thu hoạch, đủ loại lễ mừng hiến tế lại bày ra, hơn nữa năm nay gặp nạn hồng thủy, lễ tế trời trong hoàng cung phải tổ chức long trọng hơn mọi năm, cứ như thế phải thu xếp vạch kế hoạch, Lăng Phượng càng không có thời gian tới nhìn Bùi Dật Viễn, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng thật sự là bất đắc dĩ, lo lắng thì lo lắng nhưng tự mình đi lại không có thời gian, ngày cứ thế qua ngày, đảo mắt đã đến lễ hội Trung thu.
Vào đêm trung thu, hoàng cung thiết yến ngắm trăng, thần tử phi tần đều tham gia. Hoàng đế ở ngự hoa viên thiết yến, mọi người một bên vừa ngắm trăng vừa thưởng thức ca múa.
Lăng Phượng nhìn buổi tiệc đầy quần thần cùng phi tần, hoa đăng treo cao, xem bọn hắn nâng cốc hoan hỉ, vui cười không thôi, trong lòng có một cỗ cảm giác mất mác, không khỏi quay đầu nhìn bên cạnh mình, trống rỗng không có một tia nhân khí.
“Dật Viễn…” Nhẹ nhàng thốt ra tên này, hắn nốc một ngụm rượu.
Ngày này năm trước, Bùi Dật Viễn đứng ở bên cạnh hắn, tuy rằng không nói nhiều lắm, chỉ cầm tay hắn, Lăng Phượng đã cảm thấy ấm áp không thôi, trên người hắn còn tản mát ra hương khí trong lành như nắng ấm, thật sự làm người ta say mê.
“Hoàng Thượng.” Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một thanh âm.
Lăng Phượng nhìn lại, nguyên lai là Triệu thừa tướng, trong đêm đoàn viên, lão không đi tìm Thục phi, tìm đến hắn làm gì?
“Nguyên lai là Triệu thừa tướng, khanh có chuyện gì?” Lăng Phượng hỏi.
Triệu thừa tướng hình như có điều khó nói, cân nhắc một lát sau mới mở miệng: “Hoàng Thượng, lão thần có một chuyện thật sự là không nhịn được, muốn hỏi thăm Hoàng thượng một phen!”
“Là chuyện gì? Ngươi cứ hỏi đi!” Lăng Phượng tâm cũng sinh nghi vấn.
Lão Thừa tướng từ trước đến nay cho mình nhiều tuổi, tự ngạo khinh người, hiện tại lại có việc tới hỏi hắn? Thật sự là ngạc nhiên!
“Này… Là chuyện có liên quan Thần phi.” Triệu thừa tướng nghĩ, vẫn quyết định hỏi, “Lão thần xin hỏi, Thần phi nương nương chính là sinh ra ở Lâm An?”
Vừa nghe hai chữ “Thần phi”, Lăng Phượng không khỏi nhíu mày, “Thừa tướng hỏi chuyện này làm gì?”
Kiều Dương lấy khăn thay Tiểu An tử xoa xoa nước mắt nói: “Tiểu An tử, ngươi từ nay về sau ở thái y viện hỏi thăm xem, xem xem có thể trộm cho chủ tử ít dược không, ta ở gần chỗ chủ tử, cũng sẽ bớt thời giờ đi xem người, đây là chuyện duy nhất ta có thể giúp chủ tử.”
“Ta hiểu được.” Tiểu An tử cầm đèn ***g trả lời, “Hôm nay ta đưa ngươi trở về trước, cũng tránh lộ ra dấu vết.”
“Ân.”
Hai người nói xong liền đi về phía xa, cho đến khi xác định bọn họ sẽ không trở lại, Lăng Phượng mới chậm rãi đi ra.
Hắn thật sâu hít vào một hơi, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng làm không được, trái tim cũng sớm đã vì những gì bọn họ nói mà bất an, khó có thể bình tĩnh.
“Trẫm muốn đi tìm Dật Viễn…”
Nói, hắn liền rời khỏi, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm Tào công công.
Tào công công theo kinh nghiệm biết Hoàng Thượng nhất định là tới nơi này, hắn cầm trong tay một kiện áo bông màu xám, cảm thấy thời tiết chuyển lạnh vội đem thêm y phục tới cho Hoàng Thượng, hơn nữa yến hội cũng sắp kết thúc, Hoàng Thượng nhất định phải trở về chủ trì.
Nhưng khi hắn đi đến bên cạnh Lăng Phượng, liền cảm thấy sắc mặt Lăng Phượng thập phần không thích hợp.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng? Ngài xảy ra chuyện gì?”
“Trẫm không quay về.” Lăng Phượng thấp giọng nói.
“Cái gì?” Tào công công cho là mình nghe lầm.
Không ngờ Lăng Phượng quả thật xoay người, bước nhanh về hướng ngược lại, lúc gần đi còn nói: “Ngươi đi nói cho bọn hắn biết, xong thì tan đi, trẫm không rảnh trông nom!”
Sau đó Lăng Phượng không dừng lại, đi như chạy về hướng địa phương kia.